Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 556: Du Đại Nham ngươi là chân chính đại hiệp! ! Bạo binh chảy trái cây! ! (ba canh )

Chương 556: Du Đại Nham ngươi thật sự là đại hiệp! ! Bùng nổ trái cây! ! (canh ba)
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Trương Tam Phong ra, đều có một loại cảm giác thông suốt, rộng mở, trong sáng. Du Đại Nham bọn họ đều vẻ mặt cung kính hướng về phía Tần Nam Huyền cảm kích nói: "Đa tạ điếm chủ chỉ điểm."
Vương Thế Sung ở bên cạnh thì vẻ mặt kính phục nhìn Tần Nam Huyền, điếm chủ chính là điếm chủ, nói chuyện đều bí hiểm như vậy.
Tần Nam Huyền khoát tay áo, nhìn về phía quả Ác Ma mà Du Đại Nham vừa rút được. Khi thấy phần giới thiệu trái cây, Tần Nam Huyền nhất thời nhíu mày, tên Du Đại Nham này đây là dồn hết vận may về sau rồi! Thế mà rút được trái cây tương xứng với nhẫn thuật của hắn.
«Trái Đất Sét»: Đến từ một thế giới hàng hải, là trái Ác Ma hệ siêu nhân, được xưng là bí bảo trên biển, hóa thân của ma quỷ biển cả. Ăn vào sẽ có được năng lực vô cùng mạnh mẽ. Người dùng có thể khống chế và chế tạo đất sét, tùy ý thay đổi hình dạng và kích thước, hình thành các loại vũ khí và phòng ngự đa dạng, còn có thể tạo ra tượng đất chiến đấu, tối đa 25 tượng, cũng có thể dùng đặc tính của đất sét để giảm xóc vật thể.
"Vận khí của ngươi không tệ!" Tần Nam Huyền từ tốn mở miệng: "Trái Ác Ma này rất phù hợp với nhẫn thuật của ngươi, trái cây này gọi là trái Đất Sét, có thể khống chế, chế tạo đất sét."
Vẻ mặt Du Đại Nham nhất thời hiện lên sự hưng phấn. Thế mà có thể khống chế, chế tác đất sét, điều này có thể hỗ trợ cho nhẫn thuật của hắn. Lúc này có chút nóng vội, hắn mở miệng hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, trái Ác Ma này có thể ăn trực tiếp không? !"
"Đúng vậy, không sai, nhưng..." Du Đại Nham nghe được chữ "đúng" của Tần Nam Huyền, liền vẻ mặt không kịp chờ đợi trực tiếp ăn một miếng trái Đất Sét vào miệng. Đúng vậy, không sai, hắn đã trực tiếp ăn một miếng vào miệng.
Những người đã từng ăn trái Ác Ma nhất thời trợn to mắt. Đây chính là đại hiệp thật sự sao? ! Quả nhiên là không giống bình thường, khả năng chịu đựng này vượt xa bọn họ. Nhưng sau đó, bọn họ mới biết là mình đã suy nghĩ nhiều. Trên mặt Du Đại Nham lúc này hiện ra tốc độ đổi sắc còn nhanh hơn cả Dư Thương Hải của phái Thanh Thành. Đầu tiên là không thể tin, sau đó chuyển thành khó chịu, tiếp đó hai mắt trợn ngược lên vì đau khổ, cuối cùng là tuyệt vọng không còn gì luyến tiếc.
Tần Nam Huyền vẻ mặt bất đắc dĩ, lại có một người nghe được có nửa câu liền lao vào hành động. Hắn vừa mới chuẩn bị nói có thể phong bế vị giác thì chưa kịp nói ra, đã thấy Du Đại Nham bằng ý chí mạnh mẽ nuốt trái Đất Sét xuống bụng. Chỉ là khóe mắt hắn rớm lệ, dường như đang hướng mọi người giãi bày sự tuyệt vọng và đau khổ của mình.
Tần Nam Huyền há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra câu nói kia.
"Tam Sư Huynh, ngươi làm sao lại khóc? !"
"Tam Sư Bá, trái cây này có chỗ nào không đúng sao? !"
Trương Tam Phong mấy người cũng phát hiện ra sự khác thường của Du Đại Nham, lập tức vẻ mặt quan tâm hỏi han. Kéo Du Đại Nham còn đang chìm trong đau khổ hoàn hồn, sắc mặt khó coi, vẻ mặt u ám nói: "Trái cây không có vấn đề gì," "Chỉ là quá khó ăn!"
Du Đại Nham từ trước tới nay chưa từng ăn thứ gì khó ăn như vậy, thậm chí còn nghi ngờ rằng... đến cả phân còn ngon hơn cái trái này.
"Khó ăn, có thể khó ăn đến mức nào? !" Mạc Thanh Cốc tò mò hỏi.
Du Đại Nham theo bản năng trả lời: "Thực sự là còn khó ăn hơn cả phân!"
Lời vừa nói ra, toàn trường mọi người đều kinh ngạc, không thể tin được nhìn hắn. Câu nói vừa rồi của Du Đại Nham có quá nhiều thông tin, sao hắn biết trái cây này khó ăn hơn cả phân? Chẳng lẽ hắn từng ăn phân! Du Đại Nham vừa nói xong liền biết mình lỡ lời, mặt đỏ lên muốn giải thích, nhưng nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào.
May mà Tần Nam Huyền đúng lúc lên tiếng giải vây: "Du Tam Hiệp, ta sẽ nói cho ngươi biết cách sử dụng trái Ác Ma này."
Du Đại Nham vẻ mặt cảm kích nhìn Tần Nam Huyền, vội vàng nói: "Xin điếm chủ chỉ giáo!"
Sau đó Du Đại Nham dựa theo cách Tần Nam Huyền nói, bắt đầu cảm thụ dòng lực lượng bên trong cơ thể. Du Đại Nham nhất thời hiểu được cách sử dụng năng lực này. Lúc này đi ra bên ngoài cửa hàng, giữa lúc mọi người còn nghi hoặc không hiểu chuyện gì, liền thấy một con rối hình người bằng đất sét, cung kính đi theo sau lưng Du Đại Nham.
"Yêu quái!?"
"Đất sét thành tinh? !"
Mọi người kinh hãi nhìn con rối đất sét, trong lòng không ngừng hiện lên các loại ý nghĩ. Nếu không phải ở trong cửa hàng của Tần Nam Huyền thì bọn họ đã ra tay rồi!
"Đại Nham, đây là? !" Trương Tam Phong cũng vô cùng kinh ngạc nhìn con rối đất sét trước mắt. Ông sống cả đời rồi mà chưa từng thấy con rối đất sét có thể hành động như người bình thường.
Trên mặt Du Đại Nham vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc, có chút kích động nói: "Đây chính là năng lực ta vừa có được nhờ ăn trái cây kia."
Loan Loan nghe thấy lời của Du Đại Nham, vẻ mặt nhất thời kinh hãi. Thế mà có thể biến đất sét thành người!
"Con rối đất sét này có thể tồn tại mãi được sao? !" Đây là vấn đề mà Loan Loan quan tâm nhất. Nếu có thể tồn tại mãi thì Du Đại Nham chẳng khác nào một đội quân!
Du Đại Nham liếc nhìn Loan Loan rồi gật đầu.
"Tê"
Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vậy mà thực sự có thể tồn tại mãi! Không phải là đại biểu cho việc một mình Du Đại Nham đã là một đội quân sao, nếu như cho hắn thời gian phát triển, trong đầu Loan Loan đột nhiên hiện lên hình ảnh khắp nơi núi đồi đều là người đất, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Vương Thế Sung hai mắt thì tỏa sáng, năng lực này quá cường đại rồi. Nếu mình có được thì còn cần gì phải nuôi dưỡng tư binh, tuy không có được quân sự chính quy, nhưng hoàn toàn có thể dùng chiến thuật biển người mà nghiền ép. Quản ngươi là quân sự chính quy hay không, cứ trực tiếp san bằng là xong! Đương nhiên, nếu đối phương có cảnh giới cao thì chiến thuật biển người sẽ không còn tác dụng, vậy thì cũng không còn cách nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận