Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 211: Giang Biệt Hạc tâm cơ, Lạc Dương cơ duyên « ba canh ».

Chương 211: Giang Biệt Hạc lắm mưu nhiều kế, cơ duyên ở Lạc Dương « canh ba ». Ý đồ của hắn rất tốt, thế nhưng Giang Ngọc Yến vẫn cảnh giác đề phòng bọn họ ra tay, cho nên bọn họ cũng không thể tạo thành bất ngờ, một kích tất sát được. Trầm Lạc Nhạn thoáng kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt nở nụ cười thú vị: "Thật thú vị! Ra tay giúp cô nương kia đi!" "Rõ, quân sư!" Thủ hạ của trại Ngõa Cương sau lưng nàng đáp lời, rồi đi lên hỗ trợ Giang Ngọc Yến. Sau đó dưới sự giúp đỡ của thủ hạ trại Ngõa Cương, Giang Ngọc Yến thành công giết chết tất cả môn khách phủ Giang, để tránh bọn họ giả chết, Giang Ngọc Yến còn đặc biệt chém đứt đầu bọn họ, trong tim mỗi người bổ thêm một kiếm, đây là lời dặn của điếm chủ trước khi đi, giết người thì phải diệt tận gốc, tránh để lại họa về sau. Lần trước ở Giang Lưu Thị chẳng qua vì nàng lần đầu giết người, hơi khẩn trương nên quên lời điếm chủ dặn. Rất nhiều thủ hạ trại Ngõa Cương nhìn thấy thủ đoạn của Giang Ngọc Yến, không khỏi nhíu mày, nữ tử này ngày thường đã tàn nhẫn, vậy mà chết rồi vẫn muốn băm thây! Trầm Lạc Nhạn chứng kiến hành động của Giang Ngọc Yến, không những không thấy có gì không đúng, ngược lại còn khơi dậy cho nàng ý nghĩ mới, cảm thấy người con gái trước mắt này quả thực rất cẩn trọng. Dù sao trong giang hồ này, cũng đâu phải chưa từng xuất hiện chuyện giết người không triệt để, cuối cùng bị giết ngược lại. Giang Ngọc Yến làm như vậy liền hoàn toàn diệt trừ tình huống đó có thể xảy ra. Giang Ngọc Yến xử lý xong thi thể xong, xoay người chắp tay với Trầm Lạc Nhạn, cảm kích nói: "Đa tạ Trầm cô nương đã cứu giúp, đại ân đại đức, Ngọc Yến suốt đời khó quên. Sau này nếu như có cần, cứ mở miệng, nơi nào có thể giúp được, Ngọc Yến nhất định sẽ không từ chối!" May mà những môn khách phủ Giang này đều chỉ là hạng nhị tam lưu trong võ lâm, không thể trực tiếp giết chết Giang Ngọc Yến, nếu như đổi lại một cao thủ nhất lưu thì e là Giang Ngọc Yến đã sớm thân một nơi đầu một nẻo. Bất quá đây cũng là do Giang Biệt Hạc cố tình thôi, cố ý không nói cho Lưu Hỉ biết Giang Ngọc Yến thực chất là một cao thủ tông sư cảnh giới. Lưu Hỉ chỉ biết Giang Ngọc Yến biết võ công, nhưng không rõ thực lực thật sự của nàng. Giang Biệt Hạc làm như vậy không phải là vì muốn bảo vệ con gái này, mà là vì không để Giang Ngọc Yến bị người ta bắt được, tránh cho lúc đó Lưu Hỉ truy ra nguyên nhân cái chết thật sự của Giang Lưu Thị. Dù sao hắn biết rõ, đám môn khách phủ Giang này đều là người Lưu Hỉ phái đến bảo vệ con gái nuôi của mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ giết chết Giang Ngọc Yến ở Lạc Dương. Bất quá suýt chút nữa đã làm cho hắn tính sai, nội lực tông sư của Giang Ngọc Yến chỉ là tạm thời, cũng may vận khí của Giang Ngọc Yến mấy năm nay đen đủi, nay rốt cuộc cũng tốt lên, may mắn vẫn còn sống. Trầm Lạc Nhạn gật đầu, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Dù sao dưới con mắt nàng, một kẻ tam lưu cảnh giới thì làm sao có thể giúp được gì cho mình chứ, vừa nãy ra tay giúp cũng chỉ là tiện tay thôi. Giang Ngọc Yến gật đầu đáp lại, liền chuẩn bị lên ngựa rời đi, nhưng do dự một chút, nàng vẫn đi tới bên cạnh Trầm Lạc Nhạn nhỏ giọng nói: "Ta cho ngươi biết một cơ duyên, coi như trả lại ân tình cho ngươi, ở thành Lạc Dương có một tiệm bình nhỏ, nếu như ngươi gặp chuyện gì không thể giải quyết, ở đó có thể giúp được." Trầm Lạc Nhạn có vẻ không để ý, Giang Ngọc Yến tự nhiên nhìn ra, nàng hoàn toàn không tin mình về sau sẽ giúp được gì cho nàng, Giang Ngọc Yến không thích mắc nợ người khác, cho nên nàng đã tiết lộ tiệm bình nhỏ cho Trầm Lạc Nhạn, ân tình đã trả, còn việc tin hay không là chuyện của nàng ta. Sau đó Giang Ngọc Yến thu hết bạc trên người đám môn khách phủ Giang, rồi cưỡi một con ngựa chạy nhanh rời đi, không chút do dự. Trầm Lạc Nhạn hơi nheo mắt nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, tự lẩm bẩm: "Thú vị đấy, Lạc Dương sao?" Lúc này, một thủ hạ trại Ngõa Cương đi đến trước mặt Trầm Lạc Nhạn hỏi: "Quân sư, bây giờ chúng ta về Ngõa Cương sao?" Trầm Lạc Nhạn lắc đầu, lãnh đạm đáp: "Trước không về, đi Lạc Dương một chuyến!" Vừa nãy giọng điệu và thái độ của Giang Ngọc Yến không giống đang nói đùa. Cái tiệm bình nhỏ ở thành Lạc Dương kia rốt cuộc là cái gì vậy, Trầm Lạc Nhạn có chút tò mò… Bên kia, thành Lạc Dương, tiệm bình nhỏ. Tần Nam Huyền nhìn Khúc Phi Yên người đầy bụi bẩn, lãnh đạm nói: "Chút nữa Trinh Trinh về thì để nàng ấy dẫn ngươi đi mua quần áo." "Ah, vâng, tỷ Trinh Trinh đi đâu vậy ạ?" Khúc Phi Yên chớp đôi mắt to sáng ngời hỏi. Tần Nam Huyền lạnh nhạt đáp: "Nàng ấy đi mua đồ gia dụng với một người bạn rồi, cũng sắp về thôi." Vừa dứt lời, Nhạc Linh San nhí nhảnh và Vệ Trinh Trinh vẻ mặt ôn nhu đi đến. Thấy Tần Nam Huyền đang nói chuyện với một tiểu khất cái, hai người đều tò mò nhìn tiểu khất cái này. Tần Nam Huyền thấy Vệ Trinh Trinh đã về, nhàn nhạt cười nói: "Đây là Khúc Phi Yên, tạm thời ở nhà chúng ta." Sau đó mấy người làm quen nhau, Tần Nam Huyền nhìn Vệ Trinh Trinh khẽ nói: "Trinh Trinh, phiền ngươi dẫn Phi Phi đi mua cho nàng ấy mấy bộ quần áo nhé." "Tỷ Trinh Trinh, phiền tỷ rồi!" Khúc Phi Yên ngọt ngào cười với Vệ Trinh Trinh. Vệ Trinh Trinh gật đầu, nhận lấy số Hoàng Kim Tần Nam Huyền đưa rồi dẫn Khúc Phi Yên đi mua quần áo. Nhạc Linh San cũng đi theo Vệ Trinh Trinh, hai người không hề chê Khúc Phi Yên có bộ dạng ăn mày. … Bên kia, Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng đang đi dạo trên đường. "Lục Tiểu Kê, ngươi nói xem nếu ta mời điếm chủ đi dự tiệc rượu sinh nhật của cha ta, ngươi nghĩ hắn có đồng ý không!" Hoa Mãn Lâu nhìn quanh ngắm cảnh, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Tuy là thị lực của hắn đã tốt lên nhiều ngày rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nhìn vẫn chưa đủ sự vật xung quanh. Lục Tiểu Phụng bên cạnh nghe vậy có chút cạn lời, mỉa mai nói: "Ta đâu phải điếm chủ, sao ta biết được? Nhưng ta biết là nếu ngươi không mời, điếm chủ chắc chắn sẽ không đi." Hoa Mãn Lâu thở dài nói: "Nếu ta có được cái mặt dày như Lục Tiểu Kê ngươi thì tốt quá." Nghe vậy, Lục Tiểu Phụng giận trừng mắt: "Muốn ta đi nói thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải ở đó lề mà lề mề! Làm cứ như cô nương ấy." "Nếu Lục Tiểu Kê ngươi chịu giúp ta đi nói thì sau khi tiệm mở cửa ngày mai ta sẽ nhờ ngươi." Hoa Mãn Lâu mặt mày tươi rói, cảm ơn Lục Tiểu Phụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận