Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1049: Đoàn gia tín hiệu! ! Vân Trung Hạc: Vui đùa một chút có gì ghê gớm đâu! (canh một )

Chương 1049: Tín hiệu nhà Đoàn! Vân Trung Hạc: Đùa một chút có gì ghê gớm đâu! (canh một ) Phật cũng có lửa giận, hôm nay liền muốn hóa thành Minh Vương, tới thanh trừ những thứ nghiệp chướng này. Đoàn Duyên Khánh cũng không nhiều lời, nội lực xuyên thấu qua ba tong trong tay, hướng phía Hoàng Mi tăng vội vã mà đi. "A Di Đà Phật!" Hoàng Mi tăng khẽ rên một tiếng Phật hiệu, ống tay áo đem đạo nội lực này bao vây lấy, sau khi toàn vòng vo một vòng, trong nháy mắt đem nội lực Nhất Dương Chỉ mà Đoàn Duyên Khánh đánh tới hóa giải. Sau đó cả người hóa thành một đạo lưu quang hướng phía Đoàn Duyên Khánh đánh tới, Đoàn Duyên Khánh không cam lòng yếu thế đón đi lên, không hề khiếp đảm, hai người nhất thời chiến thành một đoàn. "Đoàn Chính Thuần, ngươi chính là chó điên! ! !" Chung Vạn Cừu nhìn Đoàn Chính Thuần càng ngày càng gần mình, có chút khí cấp bại hoại mở miệng mắng. Đoàn Chính Thuần lại không hề để ý tới, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết Chung Vạn Cừu, còn có Tứ Đại Ác Nhân. "Chúng ta vẫn là ra tay đi! Nếu không đến lúc đó tiền của chúng ta đều không lấy được!" Nhạc Lão Tam nhìn hai người còn lại, gãi gãi đầu lớn, khoan thai nói. "Được thôi!" Vân Trung Hạc cùng Diệp Nhị Nương vốn đang định tiếp tục xem náo nhiệt, nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia thần sắc bất đắc dĩ. Vốn là lần trước trở lại thời điểm, bọn họ liền muốn chiếm tổ chim khách, nhưng lại phát hiện tài sản trong phủ Chung Vạn Cừu, bọn họ tìm khắp cả sơn cốc cũng không tìm được, điều này làm cho bọn họ không thể không đình chỉ kế hoạch, đợi đến khi tìm được kho báu của Chung Vạn Cừu, sẽ động thủ diệt trừ hắn. Chung Vạn Cừu nếu nguyện ý tìm Tứ Đại Ác Nhân bọn họ tới làm việc, như vậy tự nhiên là đối với Tứ Đại Ác Nhân có phòng bị, dù sao bọn họ cũng không phải là người tốt gì! Cho nên ở khi không có được địa điểm cất tiền của Chung Vạn Cừu, bọn họ nhất định là sẽ không để cho hắn chết đi. Ba người xuất thủ trong nháy mắt ngăn Đoàn Chính Thuần lại, Đoàn Chính Thuần hiện tại cũng không cần biết ngươi là ai, chỉ cần dám cản ở trước mặt hắn, như vậy đều sẽ bị hắn coi là trở ngại cần thanh trừ. Cho nên khi nhìn thấy bọn họ cản trở mình, nhất thời rống giận một tiếng, Nhất Dương Chỉ trong tay dường như bạo vũ lê hoa hướng về phía ba người Diệp Nhị Nương mà đánh. Ba người cũng không dám chút nào sơ suất, thúc nội lực, trực tiếp nghênh đón. Nhất thời chiến thành một đoàn. Chu Đan Thần lại lặng lẽ đi tới cạnh nhà đá, nhìn đám công tử vẫn còn đang coi trời bằng vung luận bàn chiêu thức võ học, nhịn xuống chán ghét và ác tâm trong lòng, trực tiếp xuất thủ đánh ngất xỉu bọn họ tất cả. Sau đó ở trong nhà đá tìm được một ít quần áo xem như là còn tốt, cố nén cảm giác khó chịu cho Đoàn Dự phủ thêm. Những người giang hồ biết chuyện này ngày hôm nay nhất định không có khả năng thiện giải quyết, từng người từng người đều lặng yên không tiếng động muốn rời đi. Ôm lấy Đoàn Dự, đáy mắt Chu Đan Thần hiện lên một tia hàn quang, xuất ra một cái đạn tín hiệu hướng phía trên bầu trời phóng đi. "Thình thịch!" Pháo hoa mỹ lệ trên trời nở rộ, thế nhưng sắc mặt của những người giang hồ này lại có chút khó coi, giống như loại đạn tín hiệu đột ngột này, không phải tìm người đến triệu tập, thì chính là chuẩn bị động thủ, chẳng lẽ Đoàn Chính Thuần chuẩn bị chôn giết tất cả bọn họ ở chỗ này? Có vài người thấy tình thế không ổn, xoay người hướng phía bên ngoài Vạn Kiếp Cốc chạy đi. Có người thông minh biết hiện tại đại môn nhất định là mai phục đầy, ngược lại hành kỳ đạo hướng phía bên trong Vạn Kiếp Cốc tìm chỗ ẩn nấp. Cam Bảo Bảo tuy muốn nối lại tình xưa với Đoàn Chính Thuần, nhưng nàng cũng biết dưới tình huống như vậy, đừng nói nối lại tình xưa, hắn không cho mình một chưởng thì cũng đã tính là mạng lớn, xem ra phải đợi thời điểm khác đi giải thích cho hắn. Cam Bảo Bảo liền chuẩn bị đi qua mật thất bên trong Vạn Kiếp Cốc để trốn. Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt nàng, chính là Vân Trung Hạc, một trong Tứ Đại Ác Nhân, cùng hung cực ác. Nhìn Cam Bảo Bảo tư thái đầy đặn quyến rũ, phong vận còn dư, Vân Trung Hạc vẻ mặt cười tà, lau mép một cái vì sắp chảy ra nước bọt. "Tiểu mỹ nhân, ngươi đây là muốn đi đâu a!?" Nhìn bộ dạng thô bỉ của Vân Trung Hạc, Cam Bảo Bảo chau mày, chán ghét nhìn Vân Trung Hạc, nhân loại này đối với mình có ác ý, chính mình sớm đã biết, bây giờ rốt cuộc nhịn không được muốn ra tay với mình. Bất quá Cam Bảo Bảo cũng sẽ không cứ vậy thúc thủ chịu trói, một con dao ngắn xuất hiện trên tay nàng, hướng phía Vân Trung Hạc đâm tới. "Tiểu đĩ nương, ngược lại là đanh đá!" Vân Trung Hạc thấy Cam Bảo Bảo biết võ công, cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao trên giang hồ đều gọi nàng là Tiếu Dạ Xoa, nếu như không biết võ công mới là kỳ quái. Ngược lại, Vân Trung Hạc còn cảm thấy như vậy mới kích thích, lập tức xuất thủ hướng phía Cam Bảo Bảo mà đánh. Nhất thời hai người liền chiến thành một đoàn, Cam Bảo Bảo tuy là ở trên giang hồ có chút uy danh, nhưng nàng vẫn không đánh lại Vân Trung Hạc, người có ác danh trên giang hồ. Giao đấu sau một hồi, Cam Bảo Bảo đã bị Vân Trung Hạc đánh ngã trên mặt đất, mất đi năng lực phản kháng. Cam Bảo Bảo vẻ mặt phẫn nộ tuyệt vọng nhìn Vân Trung Hạc, nàng dù có chết cũng không muốn bị hắn vũ nhục. "Vân Trung Hạc, ngươi dám động vào lão bà ta, ta giết chết ngươi!" Chung Vạn Cừu chạy trở lại, vừa vào nhà, liền thấy Vân Trung Hạc đang chuẩn bị khi dễ lão bà của mình. Nhìn Cam Bảo Bảo mà coi như là sinh mệnh của mình, trong nháy mắt Chung Vạn Cừu giận dữ, bàn tay huy động đột ngột đánh về phía sau lưng Vân Trung Hạc. "Hanh!" Cảm nhận phía sau truyền tới tiếng xé gió, Vân Trung Hạc hừ lạnh một tiếng sau đó, thúc nội lực thi triển khinh công, thân ảnh nhanh như điện, giống như u linh ảo ảnh vậy, phiêu phù không chừng tránh ra công kích của hắn, sau đó quơ móng vuốt thép trong tay, móng vuốt thép trong tay mang theo tiếng xé gió sắc lẻm, đột nhiên hướng về phía Chung Vạn Cừu mà đánh tới. Chung Vạn Cừu một chưởng thất bại cũng không tỏ ra bối rối, lập tức đổi chiêu, hướng về móng vuốt thép của Vân Trung Hạc mà nghênh đón. "Thình thịch!" Móng vuốt thép trong tay Vân Trung Hạc cùng bàn tay của Chung Vạn Cừu chạm vào nhau, nội lực va chạm trong nháy mắt phát ra tiếng vang ầm ầm. Vân Trung Hạc đứng tại chỗ không có bất kỳ động tác gì, ngược lại thì Chung Vạn Cừu lùi lại mấy bước. Một cao một thấp rõ ràng. Nhưng lúc này Chung Vạn Cừu đã lâm vào điên cuồng, căn bản không quan tâm bản thân có phải đối thủ của Vân Trung Hạc hay không, thúc nội lực bay thẳng đến hắn mà xông tới. "Muốn chết! ! !" Vân Trung Hạc nhíu mày, quơ móng vuốt thép trong tay, mang theo trận trận tàn ảnh hướng về phía đầu Chung Vạn Cừu đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận