Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 159: Triệu Mẫn tới cửa mở bình, nhạc công mười năm đàn cổ đạn tấu kinh nghiệm « canh một ».

Chương 159: Triệu Mẫn đến mở bình, nhạc công mười năm kinh nghiệm gảy đàn cổ « canh một ». Bên ngoài cửa hàng nhỏ. Triệu Mẫn giả nam trang nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, khẽ nhíu mày: "Ngươi chắc chắn hắn không ra ngoài?" A Đại cũng vô cùng nghi hoặc lên tiếng: "Cái cửa hàng nhỏ này xung quanh đều do anh em chúng ta canh gác, không hề phát hiện ai đi ra ngoài." Triệu Mẫn gật đầu, nàng rất tin thực lực của A Đại và những người khác, nếu bọn họ không thấy ai đi ra, thì chủ quán chắc chắn còn ở bên trong, chỉ là không hiểu vì sao hắn lại đóng cửa vào ban ngày. Nàng có chút không hiểu. A Đại gãi đầu, ồm ồm nói: "Quận chúa cứ sang quán trà bên cạnh nghỉ ngơi đi, ta ở đây trông, khi nào mở cửa ta sẽ báo." Triệu Mẫn gật đầu rồi xoay người chuẩn bị đến quán trà bên cạnh nghỉ ngơi chút. "Két!" Nghe tiếng mở cửa, cửa hàng nhỏ mở ra. Triệu Mẫn khẽ cười, quay sang A Đại nói: "Ngươi ở đây đợi ta, ta vào xem." Nói rồi nàng bước vào bên trong cửa hàng. Vừa vào nàng thấy sau quầy có rất nhiều bình, trên quầy còn bày mấy con rối kỳ lạ. Rồi nàng nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đang nằm trên ghế Tiêu dao, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ chủ cửa hàng nhỏ này lại đẹp trai đến vậy. Tần Nam Huyền vừa ở trong phòng đã nhận thấy có người ở ngoài cửa, nhưng khi đó hắn mới luận bàn xong, cần nghỉ ngơi nên chưa vội mở cửa. Tần Nam Huyền đứng dậy nhìn nữ tử giả nam trước mắt, lạnh nhạt hỏi: "Cô nương, ngươi đến mở bình sao?" Nghe giọng nói đầy từ tính và khí chất hơn người của Tần Nam Huyền, Triệu Mẫn bất giác thấy tim mình xao động, vội tránh ánh mắt của hắn, có chút né tránh đáp: "Đúng vậy, ta đến mở bình." Sau đó nàng chợt nhớ ra, vừa rồi Tần Nam Huyền gọi mình là cô nương mà không phải công tử. Nàng tò mò nhìn Tần Nam Huyền hỏi: "Chủ quán, sao ngươi biết ta là cô nương?" Nàng muốn biết tại sao một thân ngụy trang này lại bị người ta phát hiện. Tần Nam Huyền không trả lời câu hỏi thứ hai của nàng, chỉ chỉ những chiếc bình trên kệ: "Bình một trăm lượng bạc một cái, mỗi người mỗi lần chỉ được mở mười bình, nếu muốn mở tiếp phải đợi bảy ngày sau, tính theo thời gian mở bình lần cuối của ngươi." Thấy Tần Nam Huyền không muốn trả lời câu hỏi thứ hai của mình, Triệu Mẫn không tiếp tục truy hỏi, mà chuyển mắt nhìn sang những chiếc bình trên kệ. Nàng liếc mắt đã thấy chiếc bình màu trắng bạc, chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy một mảnh giấy nhỏ ở dưới chiếc bình, đành phải nuốt lời vào trong. Trong lòng dù có chút nghi hoặc nhưng nàng vẫn nhìn những chiếc bình còn lại. Lại phát hiện những chiếc bình này đều giống nhau như đúc, không thể phân biệt được, đành tùy ý chọn mười chiếc. Tần Nam Huyền thấy nàng đã chọn xong, phất tay, những chiếc bình này liền bay ra, vững vàng đặt trên bàn mở bình. Triệu Mẫn thấy vậy đồng tử hơi co lại, một tay này của Tần Nam Huyền có lẽ ngay cả tông sư cũng khó làm được, không biết sư phụ của mình có làm được không. Triệu Mẫn hồi phục tinh thần nhìn mười chiếc bình trước mặt, thấy chúng không hề có chỗ để mở. Trong lòng nàng đoán, lẽ nào những chiếc bình này phải đập vỡ ra? Tần Nam Huyền lạnh nhạt nói: "Đập vỡ bình ra, đồ vật bên trong sẽ rơi ra." Triệu Mẫn gật đầu, quả nhiên là giống như nàng đoán, phải đập vỡ. Cây quạt trong tay vung lên, đánh vào chiếc bình. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một vầng hào quang trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn quả cầu ánh sáng màu trắng phát ra hào quang, nàng chưa từng thấy vật cổ quái như vậy bao giờ. Nàng không khỏi hỏi Tần Nam Huyền: "Chủ quán, đây là vật gì vậy?" « Kinh nghiệm mười năm gảy đàn cổ của một nhạc công »: Kinh nghiệm mười năm gảy đàn cổ của một nhạc công vô danh, sau khi hấp thụ có thể lĩnh hội mười năm kinh nghiệm gảy đàn cổ. Tần Nam Huyền nhìn Triệu Mẫn mở được đồ, lạnh nhạt nói: "Đây là kinh nghiệm mười năm gảy đàn cổ, hấp thụ nó, ngươi sẽ ngay lập tức có được những kinh nghiệm này." Nghe vậy, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Triệu Mẫn. Người chủ quán này vừa nói gì vậy? Chỉ cần hấp thụ quả cầu ánh sáng trắng này có thể có được kinh nghiệm mười năm gảy đàn cổ, chẳng lẽ đây là đang đùa giỡn mình sao? Không đúng! Triệu Mẫn chợt nhớ ra Trương Tam Phong và rất nhiều cường giả tông sư đều đã đến quán này, biết đâu những lời người chủ quán nói lại là thật. Với tâm tình bán tín bán nghi, Triệu Mẫn làm theo lời Tần Nam Huyền, hấp thụ quả cầu ánh sáng trắng trước mặt. Nàng cảm thấy trong đầu mình có thêm rất nhiều kiến thức về gảy đàn cổ, ngón tay cũng có vẻ linh hoạt hơn một chút. Triệu Mẫn lập tức lộ vẻ kinh hãi, những lời chủ quán nói thật sự là đúng! Quả cầu ánh sáng trắng này thực sự có thể gia tăng kinh nghiệm gảy đàn cổ. Rồi Triệu Mẫn sắc mặt biến đổi, nghĩ tới một vấn đề. Nếu kinh nghiệm gảy đàn cổ cũng có thể mở được, vậy chẳng phải những kinh nghiệm khác cũng có thể mở được sao! Không biết đã có bao nhiêu người đến cửa hàng nhỏ này mở bình, những người đó đã mở bao nhiêu lần. "Lão Bạch, đây chính là cửa hàng nhỏ mà ngươi nói sao?" "Thật là còn cổ kính hơn cả Đồng Phúc Khách Sạn trước kia của chúng ta." Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói lảnh lót của một cô gái, đánh thức Triệu Mẫn đang chìm trong suy tư. "Hô" Triệu Mẫn hít sâu một hơi, đè những suy nghĩ kia xuống, việc quan trọng nhất bây giờ là mở bình. Nhìn ra cửa, nàng thấy chưởng quỹ và một tiểu nhị ở khách sạn trước đó đang đi vào. Khi hai người thấy Triệu Mẫn cũng sững sờ. Không ngờ vị công tử này cũng xuất hiện ở đây, nhìn những chiếc bình trên bàn trước mặt nàng, Đông Tương Ngọc và tiểu nhị biết, vị công tử này cũng đến mở bình. Đông Tương Ngọc thân mật cười với Triệu Mẫn. Triệu Mẫn cũng gật đầu, rồi quay đầu, cây quạt trong tay đánh vào chiếc bình. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ, một vật hình thù quái dị lớn bằng bàn tay rơi xuống, lơ lửng giữa không trung. PS: Cảm ơn các vị đại đại đã tặng hoa tươi, đánh giá, vé tháng, khen thưởng, đặt mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận