Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 892: Có thể yên lặng thần Kỳ Quả thật! ! Hoàng Dung muốn bị đánh! ! (năm canh )

"Chương 892: Có thể yên lặng, Thần Kỳ Quả thật! ! Hoàng Dung muốn bị đ·á·n·h! ! (năm canh)
Chứng kiến tảng đá rơi ra từ trong bình, Lục Vô Song trong lòng lạnh lẽo. Xem ra vận may của mình không tốt lắm, cái bình đầu tiên lại chỉ mở ra được một tảng đá.
« kỳ thạch »: Đến từ một ngọn núi nào đó, là một khối đá có tạo hình đặc biệt. Vốn dĩ có giá trị sưu tầm rất cao.
Nhìn Lục Vô Song mở được tảng đá, Tần Nam Huyền chậm rãi lên tiếng: "Đây là một khối đá có tạo hình hơi đặc biệt, vốn có giá trị sưu tầm, chứ không có tác dụng nào khác."
Lục Vô Song đã có chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy tảng đá này, nên lúc này nghe Tần Nam Huyền nói vậy cũng không quá thất vọng. Chỉ đưa tay nhặt lấy kỳ thạch, phát hiện ngoài việc nhìn có vẻ đặc thù thì cũng chẳng có gì đặc biệt khác. Sau đó nàng bỏ nó qua một bên.
Lục Vô Song vung tay đập về phía cái bình thứ hai.
"Ba!"
Cùng với tiếng bình vỡ tan, một quả trái cây hình thù kỳ dị xấu xí rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
"Di! Trái cây thật xấu!"
Khi nhìn thấy quả trái cây này, trong mắt Lục Vô Song liền hiện lên một tia ghét bỏ. Quả trái cây này là thứ xấu nhất mà nàng từng thấy từ khi sinh ra đến giờ, không kìm được mà kinh ngạc nhìn Tần Nam Huyền.
"Điếm chủ, trái cây kỳ lạ như vậy, có chỗ đặc biệt nào không?"
Loan Loan và những người khác lại tỏ vẻ ngưỡng mộ, bọn họ cũng muốn mở được một quả trái cây xấu như vậy. Đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội, bởi vì đây là Ác Ma trái cây mà bọn họ vẫn luôn mong nhớ.
« tĩnh lặng trái cây »: Đến từ một thế giới hải tặc hệ siêu nhân, là Ác Ma trái cây. Được xưng là bí bảo trên biển, hóa thân của Hải chi Ác Ma. Ăn vào sẽ có được năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi ăn trái cây này, có thể tạo ra một bức tường cách âm mà mắt thường không thấy được, để cắt đứt tất cả âm thanh bên ngoài. Người ở trong tường cách âm sẽ không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, người ngoài cũng không thể nghe được âm thanh bên trong. Cũng có thể làm cho hành động của bản thân hoàn toàn không gây ra tiếng động. Nhưng bức tường cách âm này vô hình, chỉ có thể ngăn cản âm thanh, chứ không thể ngăn cản người hay vật khác, cũng không thể đỡ được công kích của đối phương và các hiện tượng tự nhiên khác.
Tần Nam Huyền nhìn giới thiệu năng lực của trái cây mà Lục Vô Song mở được, nhất thời hơi nhíu mày. Năng lực của trái cây này chưa chắc đã mạnh hơn các trái cây khác, nhưng nó lại rất thực dụng. Lúc ngủ mở một bức tường cách âm thì đây quả thực là phúc âm cho những người mất ngủ, hoặc là khi muốn đánh lén hay ám sát ai đó, mở ra bức tường cách âm thì sẽ không xảy ra những chuyện ngớ ngẩn như đạp phải đồ vật gây ra tiếng động trong lúc bỏ chạy hoặc đánh lén. Thậm chí sau khi dựng bức tường cách âm thì việc làm hư hỏng đồ đạc cũng sẽ không phát ra tiếng động.
"Đây là Ác Ma trái cây."
Tần Nam Huyền hồi phục tinh thần lại, thong thả nói: "Nó tên là Tĩnh Lặng trái cây. Sau khi ăn, ngươi có thể khiến âm thanh trong phạm vi nhất định xung quanh biến mất."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Lục Vô Song lộ vẻ khiếp sợ. Trái cây xấu xí này lại có năng lực như vậy? Có thể khiến âm thanh tiêu thất? Lúc này, nàng có chút hiếu kỳ đưa tay cầm trái cây xuống, rồi nhìn Tần Nam Huyền nhờ giúp đỡ.
"Điếm chủ, trái cây này ăn như thế nào?"
Tần Nam Huyền liền nói cho nàng cách ăn Ác Ma trái cây. Lục Vô Song theo chỉ dẫn của Tần Nam Huyền, phong bế vị giác, sau đó bóc vỏ trái cây, cắn một miếng, nhấm nuốt một lát rồi trực tiếp nuốt xuống. Sau đó nàng nhắm mắt lại, cảm thụ luồng năng lượng đặc thù trong cơ thể mình.
Lục Vô Song lập tức cảm nhận được luồng năng lượng đặc thù này trong cơ thể, không nhịn được muốn thử một chút, dù sao thì năng lực này cũng không gây ra bất cứ tổn thương nào cho người khác.
Một luồng sức mạnh vô hình bộc phát ra từ cơ thể Lục Vô Song, bao phủ lên mỗi người trong cửa hàng, tách mỗi người ra khỏi nhau. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong cửa hàng ngoại trừ Tần Nam Huyền, đều cảm thấy tai mình im bặt khác thường, yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả âm thanh đều biến mất trong nháy mắt. Loan Loan há miệng với Hoàng Dung và Bạch Thanh Nhi, như đang nói gì đó, nhưng Hoàng Dung chỉ thấy Loan Loan môi khẽ mở, chứ không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Trong mắt Hoàng Dung lập tức hiện lên vẻ tinh nghịch, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, vỗ tay, nhưng lại không thấy âm thanh nào truyền tới.
Lục Vô Song thử năng lực của mình một chút, sau đó liền thu hồi tường cách âm.
"Điếm trưởng, thằng ngốc! ! ! Lạp lạp lạp lạp..."
Vừa mới thu hồi tường cách âm, đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo như chuông bạc vang lên.
Mọi người lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là Hoàng Dung.
Hoàng Dung nghe thấy âm thanh của mình truyền ra ngoài, trên mặt đầu tiên là lộ vẻ lúng túng, sau đó cười hì hì một tiếng, rồi biến sắc, làm bộ đáng thương nhìn Tần Nam Huyền, chớp chớp mắt nũng nịu nói: "Điếm chủ, ta nói ta vừa nói ta là thằng ngốc, chứ không phải nói ngươi, ngươi chịu tin ta không? !"
"Ngươi nghĩ thế nào?"
Tần Nam Huyền vừa cười vừa không cười nhìn nàng.
Nhìn nụ cười hiền hòa của Tần Nam Huyền, Hoàng Dung đã biết mình sắp gặp họa rồi. Lúc này, nàng khổ mặt, oán hận liếc nhìn Lục Vô Song. Sao thu tường cách âm lại mà không nói cho mình biết trước chứ, thế là xong đời rồi.
Lục Vô Song áy náy nhìn nàng một cái, chính mình cũng đâu có biết nàng lại nói bậy với điếm chủ chứ!
Lục Vô Song tiếp tục đánh về phía cái bình thứ ba.
"Ba!"
Cùng một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Thấy mình mở ra quả cầu ánh sáng trắng, trên mặt Lục Vô Song liền lộ vẻ vui mừng. Vật này nàng vừa thấy Lý Mạc Sầu mở ra rồi, nó có thể trực tiếp tăng trưởng nội lực. Nhưng nàng vẫn quay sang Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, quả cầu ánh sáng trắng này có phải là nội lực không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận