Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 453: Nghiên cứu cơ quan thú, khiếp sợ Lỗ Diệu Tử (canh hai )

Chương 453: Nghiên cứu cơ quan thú, khiếp sợ Lỗ Diệu Tử (canh hai)
Phó Thải Lâm đi vào phòng của Lỗ Diệu Tử, liền thấy trên bàn bày tàn dư hư hại, lúc này nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Cái cơ quan thú này ngươi nghiên cứu thế nào rồi?"
Nghe Phó Thải Lâm hỏi, Lỗ Diệu Tử lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng không lý tưởng, cơ quan thuật của Mặc Gia quá cao thâm khó lường, cho dù ta được xưng là đệ nhất xảo tượng của thiên hạ chúng ta ở đây, vẫn không thể nào nghiên cứu triệt để thứ này bên trong!"
Nghe Lỗ Diệu Tử nói vậy, trên mặt Phó Thải Lâm hiện lên một tia buồn rầu nhàn nhạt, nói: "Khoảng thời gian trước giữa thiên địa sinh ra biến hóa lớn, thời gian lưu lại cho chúng ta không nhiều lắm!"
"Ai!" Trên mặt Lỗ Diệu Tử cũng hiện vẻ rầu rĩ, sau đó quay đầu nhìn hắn nói: "Phó Thải Lâm, ngươi tìm ta làm gì, chẳng lẽ là vì đến quan tâm tiến độ nghiên cứu của thứ này sao? Điều này không giống tính cách của ngươi!"
Phó Thải Lâm vuốt râu, cười thần bí nói: "Đương nhiên ta không đến tìm ngươi vì chuyện này."
"Đi, tìm chỗ nào không có người," ta cho ngươi xem bảo bối của ta!"
Lỗ Diệu Tử nghe Phó Thải Lâm nói, nhất thời thi triển khinh công cách xa hắn, vẻ mặt cảnh giác nói: "Phó Thải Lâm, không ngờ đã nhiều năm như vậy, ngươi lại biến thành Long Dương Chi Hảo!?"
"Cút!!!" Phó Thải Lâm thấy Lỗ Diệu Tử như vậy, nhất thời biết hắn hiểu lầm, tức giận nói: "Ta cho ngươi xem bảo bối ta có được, không phải thứ bảo bối ngươi nghĩ! Coi như ta muốn tìm cũng sẽ đi tìm trai trẻ đẹp trai, sao có thể tìm ngươi!"
"Quả nhiên là như vậy." Lỗ Diệu Tử nghe vậy càng thêm chắc chắn Phó Thải Lâm có Long Dương Chi Hảo, nhíu mày, an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết."
Phó Thải Lâm im lặng liếc mắt, không giải thích nữa, chỉ có chút mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc ngươi có muốn xem hay không?!"
Lỗ Diệu Tử cười nói: "Chỉ cần không phải thứ bảo bối kia của ngươi, ta nguyện ý xem."
"Ở bên ngoài Tiểu Lâu của ta," cơ bản không ai đến đây."
Tuy hắn là cha của Thương Tú Tuần, nhưng vì phụ bạc Thương Thanh Nhã, mẹ của Thương Tú Tuần, nên con gái hắn rất oán hận hắn, ngoài việc đưa đồ sinh hoạt hằng ngày, cơ bản sẽ không đến đây.
Phó Thải Lâm gật đầu, vừa rồi hắn phi một đường tới đây, cũng phát hiện xung quanh một mảnh không một bóng người, bất quá đến lúc đó bảo bối của mình dù có bị người phát hiện, cũng không sao, ngược lại không ai nhận ra là thứ gì.
Sau đó hai người đi tới bên ngoài Tiểu Hiên Lâu, Phó Thải Lâm cười thần bí móc từ trong ngực ra một viên con nhộng, chậm rãi nói: "Nhìn cho kỹ."
Nói xong liền ấn vật cầm trong tay, sau đó trực tiếp ném xuống mặt đất.
Lỗ Diệu Tử một bên vẻ mặt nghi hoặc, không biết Phó Thải Lâm lại lên cơn điên vì cái gì.
"Thình thịch!" Lúc con nhộng tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt bùng lên một làn khói trắng mãnh liệt.
Phó Thải Lâm phất tay, thổi tan khói trắng, để Lỗ Diệu Tử nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Lỗ Diệu Tử chứng kiến cảnh trước mắt, hoàn toàn chấn kinh, so với lúc nhìn thấy cơ quan thú còn khiếp sợ hơn.
Chỉ thấy trước mắt họ xuất hiện một căn phòng, tuy tạo hình có chút quái dị, nhưng Lỗ Diệu Tử có thể chắc chắn đây tuyệt đối là một căn phòng.
Nhưng một vật nhỏ như vậy, sao có thể biến thành một căn phòng?
Lỗ Diệu Tử có chút không tin, cẩn trọng đưa tay sờ vào căn phòng trước mặt, cảm giác lạnh lẽo chân thật đều đang nói cho hắn biết, trước mắt không phải ảo giác!
Trong mắt Lỗ Diệu Tử lóe lên cuồng nhiệt, nóng rực chạm vào căn phòng, sợ mình dùng quá sức sẽ làm hỏng nó.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thần tích, đây quả thực là thần tích a, quá thần kỳ!"
Phó Thải Lâm một bên lại hiện lên nụ cười hài lòng, hắn muốn chính là kết quả này.
Lỗ Diệu Tử đột nhiên quay đầu, mắt nóng rực nhìn Phó Thải Lâm nói: "Ta có thể vào xem không?"
Phó Thải Lâm gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."
Sau đó dẫn Lỗ Diệu Tử đến trước cửa, mở cửa phòng.
Lỗ Diệu Tử thấy trên cửa có khóa liền mắt sáng lên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hóa ra khóa còn có thể thiết kế như vậy, nhân loại này đơn giản là thiên tài, có ý tứ, có ý tứ!"
Nghiên cứu một hồi, Lỗ Diệu Tử đã mò được cơ quan bên trong, biết làm thế nào, sẽ đợi đến lúc thực nghiệm một phen.
Lúc này Lỗ Diệu Tử giống như Lưu mỗ mỗ vào Đại Quan Viên, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều rất thần kỳ, nơi này nhìn ngó, nơi kia ngắm nghía, thỉnh thoảng thốt lên cảm thán, trong này thật nhiều đồ, mình chưa từng thấy, nhưng có một số thứ đơn giản, nghiên cứu một lúc là có thể chế tạo, còn đa số mình không thể chế tạo, tỷ như miếng Lưu Ly trong suốt sáng không tạp chất mình đang cầm, và cả miếng Lưu Ly có thể tỏa sáng vừa rồi, hắn căn bản không nghĩ ra chúng được tạo ra bằng cách nào. Khi hỏi Phó Thải Lâm thì hắn chỉ giả vờ cao thâm cười bí hiểm, không giải thích.
Lỗ Diệu Tử còn tưởng hắn không tiện tiết lộ, liền không truy hỏi nữa, hắn đâu biết Phó Thải Lâm cũng không biết những thứ này làm bằng cách nào, sao có thể giải thích cho hắn, nên mỗi khi hắn hỏi, chỉ có thể cười không nói lấp liếm qua.
Hai người ngồi trên ghế sa lon trong phòng.
Phó Thải Lâm thản nhiên cười nói: "Sao rồi, bảo bối của ta không tệ chứ!"
"Đâu chỉ không tệ, đơn giản là xảo đoạt thiên công!" Lỗ Diệu Tử vẻ mặt cảm thán nói: "Trước đây ta luôn cho rằng ngoài người bên kia ra, không ai có thể giỏi hơn ta ở phương diện cơ quan thuật, nhưng lúc này ta mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem ra ta ếch ngồi đáy giếng."
"Như vậy có thể cho phòng ở vào một vật nhỏ bằng đốt ngón tay, dù Mặc Gia trong truyền thuyết cũng không làm được a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận