Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 438: Phạm Thanh Huệ đối chiến Chúc Ngọc Nghiên, Tây Môn Xuy Tuyết khiếp sợ « canh hai ».

Chương 438: Phạm Thanh Huệ đối chiến Chúc Ngọc Nghiên, Tây Môn Xuy Tuyết k·i·ế·p sợ « canh hai ». Phạm Thanh Huệ nhất thời cảm giác được có một cỗ nội lực đang đánh về phía mình, không thể không phân ra nội lực để đối kháng với cỗ lực lượng này. Điều này cũng làm chậm lại tốc độ tránh né tia chớp của nàng. Phạm Thanh Huệ cắn răng, ngưng tụ toàn bộ nội lực, dùng sức vung ra một đạo kiếm khí mang uy thế vô thượng, nghênh đón lôi điện. Hai người va chạm, tức khắc, gió mây xung quanh biến đổi, thời gian phảng phất như ngưng trệ một giây. Sau đó là tiếng nổ bạo phát, một cổ năng lượng vô hình nổ tung, lấy các nàng làm trung tâm, kèm theo những sợi Lôi Điện Chi Lực, khuếch tán ra bốn phía. Phạm Thanh Huệ trong nháy mắt bị cổ năng lượng này chấn bay, sắc mặt trắng bệch, trong thoáng chốc phun ra một ngụm m·á·u tươi. Chúc Ngọc Nghiên thấy Phạm Thanh Huệ đón đỡ năng lượng thì không màng đến việc mình mới vừa t·h·i triển thuật sợ hãi nên chảy m·á·u tươi, xoay người túm lấy hai vị trưởng lão Vân, Hà, toàn lực t·h·i triển T·h·iên Ma Thân Pháp lùi lại, nhưng vẫn không kịp, một luồng năng lượng cường đại trong nháy mắt cuốn lấy các nàng, khiến các nàng bị chấn bay ra ngoài không thể kh·ố·n·g chế. "Phốc..." Vân và Hà hai vị trưởng lão trong nháy mắt bị cổ năng lượng này chấn động đến trọng thương. Ở Lạc Dương thành, Loan Loan, Bạch Uyển Nhi đang hướng nơi có khí tức mà chạy đến, còn có Sư Phi Huyên và Ngôn Tĩnh Am cùng những người khác đều cảm nh·ậ·n được luồng năng lượng vô hình này, nhất thời biến sắc, toàn lực t·h·i triển khinh c·ô·ng, tăng nhanh tốc độ di chuyển. "Năng lượng thật mạnh!" "Dao động năng lượng này tuyệt đối không phải là do cao thủ cảnh giới tông sư phát ra!" Những người trong võ lâm đang trên đường chạy tới có vài người chậm bước chân lại, bọn họ không muốn chỉ xem náo nhiệt mà phải mất m·ạ·n·g mình. Nhưng có vài người lại tăng nhanh tốc độ, có thể chứng kiến những cường giả như vậy giao thủ, cho dù c·hết cũng đáng. Bên trong cửa hàng nhỏ, Hoàng Dung vẻ mặt tò mò, ôm lấy cánh tay Tần Nam Huyền nũng nịu nói: "đ·i·ế·m chủ, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt nha!" Nàng không hề hứng thú đối với hai người bên ngoài kia là ai, nàng chỉ đơn thuần muốn đi xem náo nhiệt mà thôi. Tần Nam Huyền khi cảm nhận được hai luồng năng lượng đang giao chiến, hắn liền biết là Chúc Ngọc Nghiên và Phạm Thanh Huệ đang giao thủ. Sủng nịch xoa xoa đầu Hoàng Dung: "Đi thôi, vậy chúng ta cùng đi xem sao! Các ngươi còn có ai muốn đi không?" Khúc Phi Yên, Giang Ngọc Yến và Phùng Hành đều tỏ vẻ mặt hớn hở muốn đi xem. Vệ Trinh Trinh bây giờ thì Tần Nam Huyền đi đâu, nàng sẽ đi đó. Tô Anh không có hứng thú với việc chiến đấu, ngược lại càng cảm thấy hứng thú với cuốn Long Châu Manga trên tay hơn, nhưng ở nhà một mình có chút buồn chán, nên cũng muốn đi cùng. Tần Nam Huyền gật đầu, sau đó tâm niệm vừa động mang theo các nàng biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện đã ở cửa thành. Tất cả các nàng đều có vẻ mặt r·u·ng động, sau khi ngồi lên thảm ma thuật mà vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đây chính là thực lực thần tiên của đ·i·ế·m chủ sao? Chỉ thấy thoáng một cái đã từ trong thành đến được cửa thành, dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Nam Huyền mang theo một chút kính sợ. Nhưng Hoàng Dung lại có chút hiếu kỳ tại sao Tần Nam Huyền không trực tiếp đến chỗ kia, sau đó lại nghĩ, nhỡ đâu hai người đó là khách trong cửa hàng, đ·i·ế·m chủ mà xuất hiện trước mặt các nàng, chẳng phải sẽ không đ·á·n·h nhau nữa, mình sẽ không còn gì mà xem, trong lòng nhất thời hiểu rõ tâm tư của đ·i·ế·m chủ, vẻ mặt cảm động nhìn Tần Nam Huyền, ngược lại làm cho Tần Nam Huyền có chút khó hiểu. Không phải Tần Nam Huyền không muốn trực tiếp xuất hiện tại nơi hai người đang giao chiến, mà vì quyền hạn vô địch của hắn chỉ có hiệu lực ở trong thành Lạc Dương, nếu vượt quá một cm thì sẽ mất đi lực lượng vô địch. Nhưng với tu vi hiện tại của Tần Nam Huyền thì cũng không có ai có thể gây thương tổn đến hắn. "Mọi người mau nhìn trên trời là cái gì?" Một người trong võ lâm đang đi đường đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mình tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ. Những người khác nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, trên mặt mọi người đều hiện vẻ không dám tin, họ nhìn thấy gì vậy, một tấm thảm đang bay lượn trên trời. Có vài người không tin, cho là mình hoa mắt, dụi dụi mắt sau đó mới phát hiện, mình không hoa mắt, mà là thật sự có một tấm thảm bay trên trời. "Ngọa Tào! Ngọa Tào! Ngọa Tào!" "Cái này... đây là vật gì vậy?!" "Ngọa Tào, uống say đến ảo giác rồi, thấy thảm trải bay trên trời." "Ta mới bước chân vào giang hồ bao lâu nay, chưa từng nghe thảm trải nền còn có thể bay." "Chẳng lẽ đây là cơ quan thuật thất truyền của Mặc gia?" Trong lúc các võ lâm nhân sĩ nghị luận xôn xao, thì thảm ma thuật đã đưa Tần Nam Huyền cùng bọn họ hướng đến nơi giao chiến. Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết là hai người đến đầu tiên, trước mắt bao phủ một màn bụi mù nồng nặc, cảm nhận được dư uy còn chưa tan đi, Lục Tiểu Phụng thu lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm túc phân tích: "Năng lượng cường đại như vậy, chắc chắn là do hai đại tông sư gây ra." "Nhưng mà hai khí tức này không giống với những Đại Tông Sư ta từng gặp, mà lại rất giống hai người ở cảnh giới tông sư mà ta từng quen biết." "Tây Môn, ngươi nói hai người này là ai." Tây Môn Xuy Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lắc đầu. Sau đó bọn họ thấy một làn khói trắng vọt đến, theo sau đó là Loan Loan, Sư Phi Huyên cùng Ngôn Tĩnh Am và những người khác. Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết nghiêm mặt nhìn luồng khói trắng này. Nội lực trong cơ thể vận chuyển, sẵn sàng xuất thủ. Chỉ thấy luồng khói trắng này rơi xuống mặt đất rồi hóa thành hình người, điều này khiến Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết đều sững sờ. "Bạch... Khói trắng tinh?!?" Vẻ mặt băng lãnh của Tây Môn Xuy Tuyết, hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc. Lục Tiểu Phụng cũng đoán ra được đây là năng lực mà có thể mua được từ cửa hàng nhỏ kia, lúc này giải thích cho Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết vẻ mặt mờ mịt, kinh ngạc nói: "Lại có thể có loại năng lực này?!!" Lục Tiểu Phụng cũng tỏ vẻ cảm thán, cửa hàng nhỏ của đ·i·ế·m chủ thật sự quá thần kỳ, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến lại có thể mở ra được loại năng lực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận