Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1026: Thần kỳ ngọt ngào lõa hết! ! Đông Phương Bất Bại: Nhẫn Thuật quyển trục rốt cuộc phát huy được tác dụng! ! (canh hai )

Chương 1026: Thần kỳ ngọt ngào hết cỡ! ! Đông Phương Bất Bại: Cuộn trục nhẫn thuật rốt cuộc phát huy tác dụng! ! (Canh hai)
Hơn nữa quả đào này bề ngoài óng ánh trong suốt, hoàn toàn khác với quả đào mình từng ăn trước đây. Thứ này khiến người ta nhìn một cái là đã thèm ăn. Nghe Nghi Lâm hỏi, Tần Nam Huyền hướng phía nàng đưa mắt nhìn loại trái cây này.
«Ngọt ngào hết cỡ»: Đến từ một thế giới ẩm thực nào đó, được gọi là phòng trái cây đại địa, bề ngoài tương tự quả đào, nhưng trên thực tế lại là sự tụ hợp tinh hoa vị ngọt của dưa Hami, xoài, táo, dưa hấu và các loại trái cây khác, là một loại trái cây thần kỳ, xa xỉ, sở hữu vị ngọt không gì sánh bằng mà trái cây bình thường không thể so sánh được, khiến người ta ăn một miếng rồi sẽ lưu luyến không quên, đắm chìm trong mỹ vị trái cây. Bởi vì sinh trưởng vô cùng thưa thớt, cho nên loại quả này cũng cực kỳ hiếm thấy, là loại trái cây cao cấp khó gặp.
Nhìn thấy “ngọt ngào hết cỡ” này chứa đựng nhiều loại hương vị như vậy, ngay cả Tần Nam Huyền cũng có chút hiếu kỳ. Nhiều hương vị trái cây hòa trộn như thế, rốt cuộc sẽ ngọt đến mức nào đây! Chắc sẽ không bị ngọt đến ngất đi đấy chứ?
"Vật này gọi là ngọt ngào hết cỡ." Tần Nam Huyền sau đó giới thiệu cho Nghi Lâm về loại trái cây này.
Nghe nói một loại trái cây mà lại chứa đựng nhiều hương vị như vậy, trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng trong cửa hàng nhỏ, lần trước Tống Tuyết từ bí cảnh sa mạc chi mang về ba loại trái cây có vị khác nhau, cũng không phải hòa chung một chỗ mà là mỗi khu vực lại có một hương vị khác nhau, mỗi lần cũng chỉ có thể nếm một loại mà thôi.
Nghi Lâm nhìn trái cây chỉ to bằng bàn tay, không khỏi cau mày. Lúc này nàng cảm thấy trái cây này hơi nhỏ, bởi vì có nhiều người như vậy, một trái này nhất định là không đủ cho mỗi người một phần.
Nghi Lâm đưa tay lấy "ngọt ngào hết cỡ" xuống. Ngay khoảnh khắc bàn tay nàng chạm vào trái cây, "ngọt ngào hết cỡ" ngay trước mắt mọi người đã biến thành to lớn vô cùng. Nghi Lâm nhìn trái cây to lớn trước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, giờ không cần lo "ngọt ngào hết cỡ" không đủ chia.
Nghi Lâm lúc này huy động thanh Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay, trong nháy mắt hơn mười đạo kiếm mang xẹt qua trước mặt "ngọt ngào hết cỡ", ngay lập tức trái cây đã bị chia thành từng miếng nhỏ. Nghi Lâm dùng nội lực bao bọc lấy toàn bộ trái cây, tâm niệm vừa động, từng miếng trái cây đã được cắt gọn, lập tức bay về phía đám người trong cửa hàng nhỏ.
"Oa, miếng trái cây thật tinh xảo, trông giống như bảo thạch vậy." Nhìn những miếng trái cây tinh xảo, mọi người không nhịn được mà thốt lên một tiếng thán phục. Miếng trái cây của "ngọt ngào hết cỡ" trông giống như từng viên bảo thạch, trơn truột sáng bóng, khiến người ta không nỡ ăn.
"Ngon! ! !"
Ngay lúc mọi người đang cảm thán, một tiếng thán phục vang lên trong cửa hàng nhỏ. Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, liền thấy Tiểu Long Nữ đang cầm một miếng "ngọt ngào hết cỡ" cắm cúi ăn ngấu nghiến. Thấy Tiểu Long Nữ ăn ngon lành như vậy, những người khác cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, cũng không nhịn được mà đưa miếng "ngọt ngào hết cỡ" trong tay lên miệng.
Sau khi ăn miếng trái cây giống như bảo thạch, ánh mắt các nàng sáng lên. Hương vị trái cây này là thứ các nàng chưa từng được trải nghiệm trước đây, hòa trộn nhiều loại hương vị trái cây, nhưng lại không bị trùng lặp hay trở nên khó ăn mà ngược lại là sự kết hợp hoàn hảo, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngon, ăn một miếng lại muốn ăn thêm nữa.
Một lát sau, chúng nữ nhìn bàn tay mình trống rỗng, vẻ mặt nhất thời hiện lên sự chưa thỏa mãn. Bất quá các nàng biết loại trái cây này rất trân quý, cũng không yêu cầu Nghi Lâm tiếp tục chia cho, dù sao cái này không phải là người của mình, các nàng cũng sẽ không làm như vậy.
Sau đó, Nghi Lâm cũng nhờ tỷ tỷ của mình thu hết những thứ này vào. Sau đó sắp xếp vị trí mở lon cho Ngọc Nương.
Ngọc Nương đi tới bàn mở lon, nhìn Tần Nam Huyền mang chiếc lon mà mình vừa chọn đến đặt lên bàn mở lon, lúc này mới phất tay hướng cái lon thứ nhất đập xuống.
"Ba!"
Kèm theo tiếng lon vỡ tan, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Thấy là quả cầu ánh sáng màu trắng, Ngọc Nương lập tức lộ vẻ mừng rỡ trên mặt. Xem ra vận may của mình không tệ lắm, nếu là nội lực thì tốt hơn, như vậy mình có thể đột phá cảnh giới hiện tại, đến lúc đó cũng có thể chia sẻ nhiều thứ hơn cho giáo chủ. Nghĩ đến đây, Ngọc Nương vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Nam Huyền.
«Charka phong thuộc tính của thượng nhẫn ninja»: Đến từ một thế giới Ninja nào đó, là Charka phong thuộc tính của một thượng nhẫn ninja, sau khi hấp thu sẽ có được toàn bộ Charka phong thuộc tính của thượng nhẫn ninja mà không có tác dụng phụ, không xung đột với nội lực.
Liếc qua Charka mà Ngọc Nương mở ra, dưới ánh mắt mong chờ của nàng, Tần Nam Huyền lạnh nhạt mở miệng nói: "Quả cầu ánh sáng màu trắng này là Charka phong thuộc tính của thượng nhẫn ninja."
Nghe là Charka, Ngọc Nương lộ vẻ thất vọng trên mặt, thì ra không phải nội lực. Sau đó nàng nghĩ lại thì Charka này cũng không tệ, ít nhất mình có thêm một loại năng lượng so với người khác, nhưng vẫn phải đợi mình mở được nhẫn thuật ra mới có thể dùng được, nếu không có Charka cũng chỉ là nói suông mà thôi.
"Bản tọa ở đây trước đó lại mở ra một cuộn trục nhẫn thuật," "Chút nữa ngươi có thể cầm đi học tập." Chứng kiến Ngọc Nương mở ra Charka, Đông Phương Bất Bại nhớ tới trước đây mình từng mở ra cuộn trục Thế Thân Thuật. Lúc trước vì không có Charka nên không thể tu luyện, hiện tại vừa hay đưa cho Ngọc Nương tu luyện.
Nghe Đông Phương Bất Bại nói, Ngọc Nương gật đầu, bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng màu trắng trước mắt. Khi quả cầu ánh sáng bị nàng hấp thu, trong thân thể nàng xuất hiện một luồng năng lượng kỳ lạ. Đây chính là Charka mà điếm chủ đã nói.
Ngọc Nương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Charka này mình căn bản không có cách nào điều khiển, càng không nói đến sử dụng, xem ra vẫn phải học nhẫn thuật đã rồi mới được.
Ngọc Nương cũng không nghĩ nhiều nữa, phất tay đánh vào cái lon thứ hai.
"Ba!"
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, lon vỡ vụn, một chiếc hộp đen như mực to bằng bàn tay rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận