Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 819: Ngay cả hô hấp đều có công pháp! ! Độc càng thêm độc! ! ! (canh tư )

Lam Phượng Hoàng khẽ cau mày nhìn Tần Nam Huyền. Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Lam Phượng Hoàng trực tiếp cầm khói mù xuống, vứt vào sọt rác bí mật. Chỉ gây khó chịu cho thân thể, không được xem là độc dược, giữ lại vật này cũng vô dụng. Lam Phượng Hoàng phẩy tay về phía bình. "Ba ba ba! ! !" Kèm theo tiếng bình vỡ, từng món đồ rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Một tấm thẻ. Một cái chai không rõ chất liệu. Một quả cầu ánh sáng màu tím. Lam Phượng Hoàng nhìn những thứ mình lấy ra, ánh mắt nhất thời tập trung vào quả cầu ánh sáng màu tím, không nhịn được hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, quả cầu ánh sáng màu tím này là võ học hay cái gì? !" «Trùng Chi Hô Hấp»: Đến từ một thế giới diệt quỷ nào đó, có thể tăng cường kỹ năng và sức mạnh thể chất. Là một trong những phương pháp hô hấp Ngũ Lưu cơ bản, phái hô hấp Hoa Chi diễn sinh, Thủy Chi hô hấp phát triển thêm. Về chiêu thức, chú trọng tốc độ, sự mềm mại, nhằm chém đối thủ bị thương, trúng độc chứ không chém chết hay đâm chết, vì sát thương của trùng chi hô hấp không đến từ kiếm kỹ mà ở việc bôi độc lên lưỡi kiếm, qua vết thương mà rót độc vào cơ thể đối thủ để giết. Khi thi triển loại hô hấp pháp này, xung quanh có thể xuất hiện rất nhiều hồ điệp, tạo nên một không gian lãng mạn để mê hoặc đối thủ. Vì vậy tốt nhất là kết hợp cùng độc dược. Nghe Lam Phượng Hoàng hỏi, Tần Nam Huyền nhìn quả cầu ánh sáng màu tím mà nàng vừa lấy ra, nhất thời nhíu mày. Không ngờ loại hô hấp pháp này cũng xuất hiện, cảm thấy hô hấp pháp này cùng trái Ác Quỷ khá hợp nhau. Tần Nam Huyền hoàn hồn sau đó, chậm rãi nói: "Đây là một loại hô hấp pháp gọi là trùng chi hô hấp, là một loại kỹ xảo tăng cường thể chất~" "Hô hấp pháp? ! Hô hấp cũng có công pháp sao?!" Nghe Tần Nam Huyền nói, Lam Phượng Hoàng cúi đầu suy tư một chút, phát hiện trước đây mình chưa từng nghe qua loại công pháp này, chắc là một loại công pháp chưa từng thấy bao giờ, hai mắt nhất thời sáng lên, lập tức bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng màu tím trước mặt. Theo quá trình hấp thu, các phương thức tu luyện trùng chi hô hấp, cùng với các chiêu thức đều hiện lên trong đầu Lam Phượng Hoàng. Khuôn mặt Lam Phượng Hoàng nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, hô hấp pháp này dù không tăng nội lực nhưng lại rất hợp với độc thuật của mình. Tuy chiêu thức không mạnh nhưng lại tạo ra hiệu ứng mê hoặc địch nhân. Lam Phượng Hoàng chuyển mục tiêu sang hai vật còn lại, không biết chúng có tác dụng gì? ! «Thẻ Đánh Dấu»: Đến từ một thế giới tu chân nào đó, là một loại thẻ bài đặc thù, giúp người dùng định vị vật muốn đánh dấu. Trong đầu người dùng sẽ hiện ra các ký hiệu đánh dấu, mười lăm phút sau đó vị trí và quỹ đạo di chuyển của nó, cũng có thể đánh dấu bảo vật hoặc kho báu, là công cụ hỗ trợ đắc lực cho việc thám hiểm, tìm kiếm kho báu và truy tìm dấu vết. «Dầu Bôi Trơn»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, nếu muốn cuộc sống được tốt đẹp, tình yêu là không thể thiếu, hãy làm những điều bạn nghĩ, những điều bạn muốn, thỏa mãn mọi nhu cầu của bạn. "Tấm thẻ này cũng không tệ!" Tần Nam Huyền nhìn Lam Phượng Hoàng lấy ra hai thứ còn lại, cười nhẹ chỉ vào thẻ bài: "Đây là thẻ đánh dấu, có thể đánh dấu vị trí và quỹ đạo của thứ ngươi muốn," Duy trì liên tục một khắc đồng hồ. " Nghe hiệu quả của tấm thẻ, mắt Lam Phượng Hoàng sáng lên, dù biết Nhậm Doanh Doanh không có việc gì nhưng không biết vị trí của nàng, thẻ này tới vừa lúc, có thể dùng để kiểm tra vị trí của Nhậm Doanh Doanh, lúc đó có thể xem có thể giúp gì được nàng không. "Còn đây là dầu bôi trơn." Tần Nam Huyền sau đó nói qua loa một chút, kể cho Lam Phượng Hoàng nghe về tác dụng của dầu bôi trơn. Dù Lam Phượng Hoàng chưa từng trải sự đời, nhưng vẫn hiểu được ý Tần Nam Huyền, tuy tính cách nàng có phần mạnh dạn, mặt cũng có chút ửng đỏ, vội vàng thu tất cả vào, để che giấu sự xấu hổ của mình, đưa tay về phía cái bình thứ tám. "Ba!" Kèm theo tiếng bình vỡ, một quyển sách rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy là sách, Lam Phượng Hoàng theo bản năng nhíu mày một cái, lần trước mở ra truyện ma, ký ức vẫn còn tươi rói, nên hiện tại nàng không có cảm tình gì với sách cả. «Vương Nan Cô Độc Kinh»: Đến từ Độc Tiên Vương Nan Cô của Hồ Điệp Cốc, ghi lại tất cả độc thuật cả đời của Vương Nan Cô, cùng các thủ đoạn hạ độc khác nhau. Tần Nam Huyền liếc qua quyển sách nàng lấy được, chậm rãi nói: "Đây là một quyển độc kinh, do Vương Nan Cô thời Đại Nguyên viết." "Điếm chủ, người nói Vương Nan Cô," là Độc Tiên của Đại Nguyên sao??!" Lam Phượng Hoàng nghe tên Vương Nan Cô, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ, phải biết rằng tuy cả hai cùng sử dụng độc, nhưng cách dùng độc của hai người rất khác nhau. Nàng có khuynh hướng dùng độc từ động vật, còn Vương Nan Cô lại dùng độc từ thực vật. Quyển sách này vừa hay bù đắp cho sự thiếu hụt của nàng trong việc sử dụng độc. Lam Phượng Hoàng đưa tay cầm lấy sách, bắt đầu sơ lược lật xem nội dung, mắt nàng càng thêm sáng tỏ. Nếu nàng có thể học được những gì viết trong cuốn độc kinh này, chắc chắn độc thuật của nàng có thể tiến thêm một bước. Nhưng bây giờ không phải lúc xem xét, vẫn nên mở hết các bình rồi từ từ nghiên cứu. Cất sách xong, Lam Phượng Hoàng phất tay về phía cái bình thứ chín. "Ba!" Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một cái huy chương rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Lam Phượng Hoàng đánh giá cái huy chương trước mặt, trông nó giống như một cái lệnh bài, phía trên vẽ một phù hiệu hình dù lồng nhau, trên mặt Lam Phượng Hoàng lộ vẻ tò mò, vật này ngược lại có chút tương tự với lệnh bài của các nàng, quay sang hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, vật này là tiêu chí của một thế lực sao?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận