Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 675: Ở mở bình tử trước mặt toàn bộ nhân thiết đều không đứng vững! ! To gan Giang Ngọc Yến! ! (canh hai )

Chương 675: Ở trước mặt việc mở bình, tất cả nhân thiết đều sụp đổ! Giang Ngọc Yến to gan! ! (canh hai) Lúc này, mấy bóng người từ đằng xa chạy tới, chính là Hoa Mãn Lâu, Vô Tình, còn có ba tỷ muội nhà họ Phó, Tần Nam Huyền nhìn ba tỷ muội nhà họ Phó, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, đã một thời gian rất lâu không thấy các nàng, cũng không biết ba tỷ muội này đã đi đâu, trong khoảng thời gian này đều không thấy xuất hiện.
Đám người tới gần liền thấy thi thể trên mặt đất, liền biết chuyện gì xảy ra, lúc này nhíu mày, là ai, cũng dám tới gây sự với đ*m chủ!
Lục Tiểu Phụng sờ sờ đồ đệ của mình, trong lòng thầm nghĩ đợi lát nữa cùng mình đi thăm dò rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nếu như là thế lực nào cố tình gây sự thì đừng trách mình. Bất quá, đến lúc đó còn phải nghe xem đ*m chủ "167" phân phó ra sao.
"Đ*m chủ ca ca, huynh không sao chứ?" Phó Quân Tường với vẻ mặt quan tâm nhìn Tần Nam Huyền, Phó Quân Du và Phó Quân Sước cũng vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Nam Huyền.
"Bọn họ là người của Đông Xưởng! !" Lúc này, Lục Tiểu Phụng đi qua kiểm tra đặc điểm thi thể, xác nhận thân phận của bọn chúng.
"Đúng vậy, người vừa bị Loan Loan các nàng giết là Lưu Hỉ, một trong ba đầu lĩnh của Đông Xưởng." Yêu Nguyệt đứng bên cạnh lên tiếng giải thích. Bất quá, giữa hai người bọn họ cũng không quen biết, chỉ là trước đây từng gặp nhau một lần.
Nghe nói như vậy, Lục Tiểu Phụng hơi biến sắc mặt, dĩ nhiên là người của Đông Xưởng, bọn họ muốn làm gì đây?!
Đang lúc Lục Tiểu Phụng suy tư thì đột nhiên nghe được Tây Môn Xuy Tuyết kiệm lời ít nói đột nhiên nói một câu.
"Đ*m chủ, ta đi giúp ngươi giết hết người của Đông Xưởng, huynh cho ta mở thêm một lần bình, huynh thấy thế nào?!"
Đám người nghe xong đều lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Tây Môn Xuy Tuyết lại đưa ra điều kiện như vậy.
Lục Tiểu Phụng càng thêm vẻ mặt khó tin nhìn Tây Môn Xuy Tuyết bên cạnh, tốt lắm Tây Môn Xuy Tuyết, không ngờ lại là người như vậy, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đâu rồi?!
Bất quá, mọi người đều vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Nam Huyền, nếu như đ*m chủ đồng ý yêu cầu này, vậy chẳng phải các nàng sẽ có thêm một cách xử lý bình?
Nếu đ*m chủ đồng ý, sư phụ vì bình, nhất định sẽ không tiếc nuối. Đây là ý tưởng của Loan Loan và Bạch Thanh Nhi.
Liên Tinh nhìn từ trên xuống dưới Yêu Nguyệt và Hoa Nguyệt Nô, đến khi Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn nàng thì Liên Tinh mới thu hồi ánh mắt của mình.
"Không được." Tần Nam Huyền nhẹ mở miệng cười nói, "Quy củ là quy củ, không có cách nào thay đổi được."
"Hơn nữa hắn cũng không phải cố ý nhắm vào ta mà tới."
Nghe Tần Nam Huyền nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới, Lưu Hỉ này là nhắm vào Giang Ngọc Phượng, Lục Tiểu Phụng lại vẻ mặt ngơ ngác, không phải nhắm vào đ*m chủ?!
"Tỷ tỷ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?!" Nghe Giang Ngọc Yến hỏi, Giang Ngọc Phượng trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói, "Hắn là cha nuôi của mẫu thân ta, có lẽ vì di vật của cha ta." Còn di vật là gì, Giang Ngọc Phượng cũng không nói rõ, những người khác cũng không hỏi, chỉ cần biết là vì nguyên nhân gì là được.
Giang Ngọc Yến lại biết vật mà nàng nói đến, chắc là bí tịch trong Lục Nhâm Thần Đầu.
Tần Nam Huyền lại lên tiếng mời Lục Tiểu Phụng, Vô Tình cùng ba tỷ muội nhà họ Phó: "Tối nay chúng ta chuẩn bị ăn lẩu, các ngươi có muốn cùng đi không?!"
Ba tỷ muội nhà họ Phó và Vô Tình tự nhiên là vui vẻ đáp ứng, Hoa Mãn Lâu lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhất thời có chút do dự, ngay cả Lục Tiểu Phụng mặt dày cũng không lên tiếng đồng ý, sau đó bọn họ vẫn lắc đầu từ chối Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền cũng không miễn cưỡng, mà là lấy ra một khối thịt heo lớn đưa cho Lục Tiểu Phụng và những người khác: "Nếm thử thịt heo do Vương Thái Thú nuôi đi, đến Đồng Phúc Khách Sạn tìm Lý Đại Chủy giúp các ngươi chế biến."
"Thịt heo?!" Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thịt heo chẳng phải là đồ ăn tầm thường sao? Mang theo mùi hôi nồng nặc như vậy, thực sự ăn được sao?! Hơn nữa, vừa nãy hắn nói cái gì, Vương Thái Thú đi nuôi heo?!
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn dùng nội lực nhận lấy đồ, chuẩn bị đến lúc đó tìm Lý Đại Chủy thử xem sao.
"...Vậy chúng ta xin cáo từ trước!"
Lục Tiểu Phụng và những người khác cáo từ Tần Nam Huyền, rồi dùng nội lực nâng thịt heo, sử dụng khinh công nhanh chóng chạy về phía Đồng Phúc Khách Sạn.
Còn về thi thể ở đây, Tần Nam Huyền tâm niệm vừa động, những thi thể đó đều biến mất, đến cả tro tàn cũng không còn.
"Đ*m chủ, ta có thể mời tỷ tỷ cùng đi không?!" Giang Ngọc Yến làm vẻ đáng thương nhìn Tần Nam Huyền nũng nịu.
Tần Nam Huyền nhìn thấy cảnh tượng tương phản như vậy, phải biết rằng nàng trước mặt người khác là cao ngạo thanh lãnh không ai sánh bằng, nhưng trước mặt mình lại trở nên đáng yêu như vậy, khiến Tần Nam Huyền cảm thấy thú vị, nhất thời không nhịn được mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Đương nhiên có thể rồi."
"Cảm ơn đ*m chủ!" Giang Ngọc Yến vui vẻ hôn Tần Nam Huyền một cái, sau đó đi đến bên cạnh Giang Ngọc Phượng mời nàng cùng đến cửa hàng bình nhỏ ăn lẩu.
Vô Tình và ba tỷ muội nhà họ Phó cùng với Giang Ngọc Phượng đều lộ vẻ kinh ngạc, Giang Ngọc Yến này cũng quá lớn mật rồi đi!
A Chu và A Bích lúc đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng các nàng sống ở cửa hàng bình nhỏ một thời gian dài rồi cũng thành quen.
Sau đó, mọi người liền cùng nhau đi về phía cửa hàng bình nhỏ, còn Thiết Bình Cô và Hoa Nguyệt Nô thì vẫn đang mời Tần Nam Huyền cùng đến cửa hàng bình nhỏ.
Mọi người bắt đầu phân công nhau chuẩn bị lẩu và thịt nướng buổi tối, Tần Nam Huyền cũng lấy ra máy móc bia dinh dưỡng năng lượng mặt trời vô hạn, ăn lẩu thịt nướng, cảm giác chính là phải uống bia dinh dưỡng mới hăng hái, đặc biệt là lúc nướng thịt, thêm chút rượu nếp than cùng câu kỷ thì càng tuyệt vời.
Vệ Trinh Trinh, Hoàng Dung và A Chu phụ trách cắt thịt và ướp, Loan Loan thì khống chế từng cây thăm bằng trúc nhỏ xíu, để xiên thịt lên, ba tỷ muội nhà họ Phó thì không xa lạ gì, vừa vào đã bắt đầu giúp đỡ, cứ như là nhà mình vậy, chỉ có Giang Ngọc Phượng và Vô Tình là tỏ ra có chút khó xử, tay chân luống cuống đứng ở đó, không biết nên làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận