Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 371: Khúc Phi Yên cùng Vệ Trinh Trinh muốn mở bình, Toàn Chân Thất Tử yêu cầu « ba canh ».

Yêu Nguyệt khi nhìn thấy bộ y phục này, mặt nhất thời đỏ bừng. Bộ y phục cực kỳ mỏng manh, trước ngực chỉ có hai miếng che chắn nhỏ, hai vai cũng chỉ được kết nối bằng hai sợi dây, không đợi Tần Nam Huyền giới thiệu, nàng đã vội vàng cất vào trong túi.
“Váy ngủ dây đeo bằng lụa mỏng”: Sản phẩm váy ngủ từ một thế giới hiện thực nào đó, thoáng mát, rất hợp để mặc vào mùa hè. Muội muội nói màu tím rất gợi cảm!
Tần Nam Huyền vẫn mở miệng nhắc nhở một chút: "Bộ y phục kia là đồ mặc khi ngủ."
Yêu Nguyệt gật đầu, sau đó bắt đầu di chuyển đồ đạc của mình sang chỗ khác. Hoàng Dung cùng mấy người khác cũng giúp nàng chuyển một vài món đồ nhỏ, Yêu Nguyệt và Liên Tinh thì phân phó đệ tử của mình sắp xếp cửa hàng, muốn thay thế mấy tủ kệ cũ bằng quầy trưng bày mới.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, họ cũng theo Tần Nam Huyền trở lại cửa hàng bình nhỏ. Lúc này, Khúc Phi Yên và Vệ Trinh Trinh liếc nhìn nhau, rồi cùng đi về phía Tần Nam Huyền.
"Chủ quán!"
"Anh chủ quán!"
Tần Nam Huyền đang nằm trên chiếc ghế dựa, tò mò nhìn hai người rồi nói: "Sao thế?"
Khúc Phi Yên dịu dàng nói: "Em và chị Trinh Trinh muốn mở bình!"
Nghe vậy, Tần Nam Huyền gật đầu cười: "Anh cứ tưởng chuyện gì, đương nhiên là được, quy tắc vẫn như cũ thôi."
"Dạ, anh chủ quán đợi một chút." Khúc Phi Yên nói xong liền kéo Vệ Trinh Trinh, đi về phòng riêng của mình ở hậu viện, chuẩn bị lấy tiền cho Tần Nam Huyền.
Một lát sau, hai người mang tiền tới đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền gật đầu, chỉ vào kệ hàng nói: "Tự nhiên mà chọn đi!"
Khúc Phi Yên liền kéo Vệ Trinh Trinh tới trước kệ hàng, bắt đầu chọn bình.
...
Bên kia, núi Chung Nam, trong Toàn Chân Giáo.
Toàn Chân Thất Tử đều cười tươi nhìn Chu Bá Thông, khiến Chu Bá Thông có chút khó hiểu. Nhịn không được, ông lên tiếng hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
Toàn Chân Thất Tử nghe Chu Bá Thông nói vậy, liếc nhau một cái, cuối cùng Mã Ngọc bước lên trước, nói: "Sư thúc, là thế này, bảy người chúng con tu vi chưa đủ, sợ lúc có người tới gây sự với Toàn Chân Giáo, muốn xin sư thúc ở lại trấn giữ Toàn Chân Giáo, để tránh bọn đạo tặc kia đến trêu chọc chúng con lần nữa."
Nghe Mã Ngọc nói vậy, Chu Bá Thông nhất thời nhíu mày, ông vẫn còn chưa chơi đủ ở bên ngoài, bảo ông ở lại Toàn Chân Giáo sao? Thật là đùa! Đầu Chu Bá Thông lập tức lắc như trống bỏi, vội vàng nói: "Không được, ta không đồng ý các ngươi!"
Nghe Chu Bá Thông nói, Mã Ngọc và những người khác lộ vẻ mặt có chút tiếc nuối, sau đó nhìn Chu Bá Thông nói tiếp: "Nhưng nếu chỉ dựa vào sức của bảy người chúng con thì không thể bảo vệ Toàn Chân Giáo."
Nghe Mã Ngọc nói, Chu Bá Thông nghe xong cũng sững sờ, nhất thời trầm tư. Mã Ngọc và những người khác thì im lặng đứng một bên, không lên tiếng.
Chu Bá Thông có chút khó xử, dù sao Toàn Chân Giáo cũng là cơ nghiệp của sư huynh ông, không thể để nó bị hủy hoại như vậy. Nhưng mà bắt ông ở lại thì ông cũng không muốn chút nào.
Suy nghĩ một hồi, Chu Bá Thông trở nên nôn nóng, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn quay sang hỏi Mã Ngọc: "Mã sư điệt, vậy theo ngươi thì bây giờ ta phải làm thế nào?"
Mã Ngọc không chút nghĩ ngợi đáp: "Sư thúc tốt nhất nên lưu lại một món đồ có thể phòng thân, hoặc có thể giúp chúng con bảo vệ Toàn Chân Giáo."
Nghe Mã Ngọc nói vậy, Chu Bá Thông trong nháy mắt hiểu ra ý của hắn, là muốn ông biến ra chiếc đèn pin thu nhỏ. Nhưng ông còn chưa chơi đủ, Chu Bá Thông có chút do dự, rồi hơi phiền não nói: "Phiền phức quá, để ta suy nghĩ đã."
Nói xong Chu Bá Thông liền thi triển khinh công biến mất trước mặt Toàn Chân Thất Tử.
Hác Đại Thông có chút lo lắng nhìn Mã Ngọc nói: "Sư huynh, ngươi nghĩ sư thúc có đưa đồ cho chúng ta không?"
Nghe Hác Đại Thông nói, Mã Ngọc liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, nếu sư thúc không đồng ý, ta cũng chịu."
Mọi người nhìn theo hướng Chu Bá Thông rời đi, thở dài một hơi, hy vọng sư thúc sẽ sớm nghĩ thông suốt.
Ở bên cửa hàng bình nhỏ, Khúc Phi Yên và Vệ Trinh Trinh đã chọn xong bình. Vệ Trinh Trinh cười xoa đầu Khúc Phi Yên, ôn nhu nói: "Phi Phi, em mở trước đi."
Nghe Vệ Trinh Trinh nói vậy, Khúc Phi Yên gật đầu, sau đó vung tay nhỏ về phía chiếc bình đầu tiên.
"Ba!"
Cùng với tiếng bình vỡ, một quả cầu ánh sáng trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Nhìn thấy mình mở được quả cầu ánh sáng trắng, Khúc Phi Yên lập tức vẻ mặt kích động nhìn Tần Nam Huyền: "Anh chủ quán, em mở ra được quả cầu ánh sáng trắng này!"
"Kinh nghiệm làm chuyên gia xây dựng cả đời": Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, kinh nghiệm thực tế của một người cả đời làm chuyên gia xây dựng đẳng cấp thế giới, thông thạo mọi khía cạnh kiến trúc, sau khi hấp thụ sẽ dung hợp.
Tần Nam Huyền nhìn quả cầu ánh sáng trắng mà Khúc Phi Yên mở ra, chậm rãi nói: "Đây là kinh nghiệm cả đời của một chuyên gia xây dựng."
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, trên mặt Khúc Phi Yên lộ ra vẻ vui mừng, không chờ được, nàng hấp thụ ngay quả cầu ánh sáng trắng trước mặt.
Lập tức, tất cả các loại tri thức về kiến trúc đều tràn vào đầu nàng. Khúc Phi Yên lập tức cảm thấy những thiết kế ở hậu viện trước đây chưa được hoàn mỹ lắm, đến khi nào anh chủ quán muốn thiết kế lại, nàng sẽ chủ động xin ra tay.
Khúc Phi Yên không suy nghĩ thêm những chuyện đó nữa, mà phất tay về phía chiếc bình thứ hai.
"Ba!"
Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, bình tan nát, một quả cầu ánh sáng màu tím rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Trên mặt Khúc Phi Yên nở nụ cười rạng rỡ, không ngờ mình lại mở được một quả cầu ánh sáng màu tím, ở cửa hàng bình nhỏ lâu như vậy, nàng đương nhiên cũng biết quả cầu ánh sáng màu tím này là đồ tốt, lúc này cười tươi rói nhìn Tần Nam Huyền: "Anh chủ quán, đây là công pháp gì hay là kỹ năng thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận