Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 163: Phùng Hành phục sinh, Đông Tương Ngọc mở bình « năm canh ».

"Hành nhi, con chờ chút, chúng ta sẽ lập tức phục sinh con!" Hoàng Dược Sư đứng trước mộ Phùng Hành, thần tình phức tạp lên tiếng, "Dung Nhi, bắt đầu đi." Nghe Hoàng Dược Sư nói, Hoàng Dung gật đầu, hết sức nghiêm túc lấy ra Monster Reborn. Sau đó trực tiếp chọn sử dụng vào phần mộ trước mắt. "Bá!" Monster Reborn trong tay Hoàng Dung trực tiếp hóa thành một đoàn năng lượng màu xanh lục, chậm rãi phiêu đãng tiến vào trong phần mộ. Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức truyền đến từ trong mộ. Một cỗ năng lượng phóng thẳng phá tan phần mộ mang theo một đạo thân ảnh, rơi xuống bên người Hoàng Dung. Chỉ thấy trong luồng năng lượng màu xanh lục bao bọc một nữ tử có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt xếch, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trên đầu búi tóc cổ xưa mà giản lược, bảy phần xinh đẹp lại mang ba phần thanh lệ thoát tục, phong hoa tuyệt đại. Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đưa tình ẩn chứa sự đoan trang ôn nhu, nhưng cũng mang theo từng tia mờ mịt. Phùng Hành nhớ mình đã chết rồi, vì sao giờ lại sống lại? Nhìn quanh một lượt, nàng phát hiện Hoàng Dung trông giống mình đến mấy phần, còn có cái cảm giác huyết mạch tương liên, trên mặt Phùng Hành hiện lên vẻ không thể tin và mừng rỡ. "Ngươi là... con gái của ta?" Hoàng Dung hưng phấn nước mắt rơi xuống, nhìn Phùng Hành nghẹn ngào gật đầu: "Nương, đúng vậy, con chính là con gái của người, Hoàng Dung." Hai người kích động ôm nhau cùng một chỗ. Hoàng Lão Tà lại đứng một bên nhìn Phùng Hành bằng ánh mắt phức tạp. Phùng Hành hiển nhiên cũng thấy Hoàng Lão Tà, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, nàng phức tạp nhìn ông. Phùng Hành khẽ mở miệng hỏi: "Ta nhớ mình không phải đã chết rồi sao? Sao lại sống lại được?" Nghe vậy, Hoàng Dung vẻ mặt hưng phấn mở lời: "Là điếm chủ, điếm chủ cho một tấm tiên thẻ, cứu sống nương." "Điếm chủ? Tiên thẻ?" Phùng Hành vẻ mặt ngơ ngác trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trông có vẻ vô cùng đáng yêu. Cần biết rằng năm đó Phùng Hành chết đi cũng chỉ là một thiếu nữ hai mươi tuổi, lúc này sống lại cũng là ở độ tuổi khi nàng qua đời. Cùng tuổi Hoàng Dung bây giờ không chênh lệch bao nhiêu. Lúc này hai người đứng chung một chỗ trông không giống mẹ con mà như hai tỷ muội. Hoàng Dung kéo Phùng Hành hưng phấn nói: "Đi thôi nương, chúng ta về phòng nói chuyện." Sau đó hai người hướng nơi ở đi tới… . . Bên kia, trong cửa hàng bình nhỏ. Đông Tương Ngọc dựa vào trực giác của mình chọn ra mười chiếc bình. Tần Nam Huyền phẩy tay, những chiếc bình được chọn liền bay ra từ trên kệ hàng, vững vàng rơi xuống bàn mở bình. Đông Tương Ngọc nhìn bình trên bàn, lại nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của mình, có chút do dự không biết có nên dùng tay đập vào không. Dù sao mình cũng không có nội lực, nhỡ làm tay mình bị thương thì làm sao bây giờ. Tần Nam Huyền nhìn thấu nỗi lo lắng của Đông Tương Ngọc, lạnh nhạt nói: "Bình này đã trải qua chế luyện đặc thù, người khác thế nào cũng không thể mở được bình của ngươi, chỉ cần ngươi hơi dùng sức một chút có thể đập vỡ bình mà không làm tay ngươi bị thương." Nghe Tần Nam Huyền nói, Đông Tương Ngọc lúc này mới gật đầu, đập tay về phía chiếc bình thứ nhất. "Ba!" Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một đồ vật màu đen phối hợp với một mảnh lưu ly rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Đông Tương Ngọc có chút hiếu kỳ nhìn vật này, đây dường như là một chiếc rương, tại sao lại phối hợp một mặt lưu ly? Chẳng lẽ là để trình diễn bảo vật bên trong? Đông Tương Ngọc trong lòng có chút suy đoán về vật trước mắt. «Máy rửa bát năng lượng mặt trời»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, máy rửa bát năng lượng mặt trời, chỉ cần thêm một chậu nước, là có thể rửa sạch, áp dụng khử trùng bằng tia cực tím, sạch sẽ và vệ sinh, giải phóng đôi tay của bạn, bảo vệ người phụ nữ của bạn. Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật Đông Tương Ngọc mở ra, khẽ nói: "Đây là một cái máy rửa bát năng lượng mặt trời, dùng để rửa chén bát." Đông Tương Ngọc hỏi: "Vậy phải dùng như thế nào hả điếm chủ?" Nàng nghe hiểu đại khái ý là vật này có thể rửa chén bát, nhưng cụ thể phải sử dụng ra sao thì nàng không biết. Chứng kiến Đông Tương Ngọc lấy nó xuống, trong nháy mắt nó biến lớn, đặt trong cửa hàng, Tần Nam Huyền nói cho bọn họ cách thao tác. Một lát sau, bên trong bắt đầu vận chuyển. Bất quá vì bên trong không có chén bát, không xả nước và chất tẩy rửa, cho nên nhìn không ra hiệu quả gì. . . . Bạch Triển Đường cười nói: "Có vật này, đến lúc đó Tiểu Quách không cần phải khổ cực rửa chén nữa." Nghe Bạch Triển Đường nói, Đông Tương Ngọc gật đầu. Nếu máy rửa bát này hiệu quả tốt, Quách Phù Dung có thể nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần đem chén đũa ra vào là được rồi. Đông Tương Ngọc lần thứ hai vung tay đánh vào chiếc bình thứ hai. "Ba!" Tiếng bình vỡ tan, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Nhìn thấy quả cầu ánh sáng trắng, Bạch Triển Đường có chút mừng cho Đông Tương Ngọc, nếu là nội lực, sau này chưởng quỹ sẽ có thể trở thành một người có nội lực, rồi tu luyện một môn tâm pháp, nếu lỡ khi mình không có ở đây mà gặp nguy hiểm, ít nhất cũng có một chút khả năng tự vệ. Mặt Đông Tương Ngọc không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hơi nhíu mày, không biết vì sao từ trong lòng có chút bài xích quả cầu ánh sáng trắng này. «Nội lực năm năm của cao thủ võ lâm»: Đến từ nội lực năm năm của một cao thủ võ lâm vô danh nào đó, sau khi hấp thụ có thể trực tiếp nhận được năm năm nội lực. Tần Nam Huyền liếc qua quả cầu ánh sáng trắng, lạnh nhạt nói: "Năm năm nội lực." Nghe Tần Nam Huyền nói, Bạch Triển Đường thúc giục: "Chưởng quỹ, cô còn do dự gì nữa, mau chóng hấp thụ đi." Đông Tương Ngọc hơi nhíu mày, nàng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác như vậy, nhưng vẫn chọn hấp thụ quả cầu ánh sáng trắng, vì nàng biết ở trong giang hồ này, nếu không có năng lực tự vệ, lúc nào cũng có thể bị người giết chết. Theo quả cầu ánh sáng trắng bị Đông Tương Ngọc hấp thụ, trong cơ thể nàng lập tức xuất hiện một cỗ nội lực cường đại. Bất quá vì không có tâm pháp vận chuyển, nàng cũng không có cách nào sử dụng những nội lực này. Sau khi Đông Tương Ngọc hấp thụ nội lực, cái cảm giác khó hiểu kia cũng biến mất không thấy, nàng không để ý nhiều mà cho là ảo giác của mình. Sau đó đập về phía chiếc bình thứ ba. "Ba!" Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một cuốn sách rơi ra, lơ lửng giữa không trung. PS: Cảm tạ đại ca quyền thế giới chỉ thích đã tặng vé tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận