Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 931: Mạc Tiểu Bối: Về sau ngươi phóng hỏa, tìm ta dùng được! ! Đột nhiên đánh lén! ! (canh tư )

Chương 931: Mạc Tiểu Bối: Về sau ngươi đốt lửa, tìm ta dùng được! ! Đột nhiên đánh lén! ! (canh tư ) Tần Nam Huyền nhìn Tiểu Thanh lấy ra cái khớp xương, chậm rãi mở miệng nói: "Cái này là mặt nạ vỡ vụn, đã không còn tác dụng." "Ngươi ngược lại có thể coi nó là một vật trang sức hoặc là mặt nạ để dùng." Tiểu Thanh gật đầu, nếu điếm chủ đã nói không có tác dụng, thì việc hỏi nó là loại mặt nạ gì cũng không có ý nghĩa gì. Tiểu Thanh liếc mắt thấy Mạc Tiểu Bối bên cạnh, vẻ mặt thèm muốn nhìn mặt nạ trên tay nàng, liền khẽ cười một tiếng, đưa chiếc mặt nạ đang cầm cho nàng. "Này, Tiểu Bối, mặt nạ này tặng ngươi!" "Cho ta không?!" Mạc Tiểu Bối vẻ mặt mừng rỡ nhận lấy mặt nạ từ tay Tiểu Thanh, cười tươi nhìn Tiểu Thanh. "Tỷ Tiểu Thanh, sau này nếu tỷ cần ta đốt lửa thì cứ nói với ta nhé, hiện tại ta đốt lửa lợi hại lắm." Nói xong, cả người Mạc Tiểu Bối hóa thành nham thạch nóng bỏng, một cỗ cảm giác nóng rực và sóng nhiệt nhất thời tràn ngập cả tiệm nhỏ. Những người chưa từng thấy Mạc Tiểu Bối thi triển năng lực Trái Ác Quỷ của mình đều hơi sững sờ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Các nàng không ngờ cô bé nhỏ vô hại này lại có một sức mạnh kỳ diệu đến vậy. Mạc Tiểu Bối phô diễn một chút năng lực của mình rồi lập tức trở lại hình dạng bình thường, bởi vì chính cô bé cũng biết năng lực của mình tốn rất nhiều sức! "Đây chính là sức mạnh Trái Ác Quỷ sao? !" "Quá cường đại!" Tiểu Thanh có chút kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Bối thu phóng tùy tâm, trong lòng cảm thán năng lực trái cây này thật mạnh, trên mặt cũng là tươi cười hiền hòa gật đầu. "Được, sau này nếu ta cần, nhất định sẽ tìm ngươi giúp." Mạc Tiểu Bối lúc này mới cẩn thận đánh giá chiếc mặt nạ vỡ trong tay. Tiểu Thanh lại nhìn cái bình cuối cùng trước mặt, khẽ cười vung tay đánh vào nó. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một cái bình làm bằng lưu ly rơi ra ngoài, xuyên qua bình lưu ly có thể thấy rõ bên trong chứa từng sợi cong giống như rễ cây. "Đây hình như là cây kim ngân?" Tiểu Thanh nhìn mấy sợi rễ cây này, mang theo ánh mắt không chắc chắn nhìn Tần Nam Huyền. «Kim Ngân Hoa»: Đến từ một thế giới thực nào đó, tên khác là cây kim ngân, cây cò uyên hoa, cò trắng đằng... là một loại thuốc có công dụng thanh nhiệt giải độc, sơ tán phong nhiệt, là nụ hoa khô hoặc hoa mới nở của cây kim ngân, uống thuốc, hoặc dùng ngoài đều được. "Ừ!" Tần Nam Huyền nhìn giới thiệu về vật nàng lấy được, nhạt cười gật đầu, đơn giản giới thiệu một chút công dụng của loại dược liệu này. Tiểu Thanh cũng không để ý nhiều, sau đó thu dọn đồ đạc của mình. Đông Tương Ngọc thấy nhóm người mình đã mở hết bình, mà cũng đã sắp đến giờ ăn trưa, chỉ có một mình đại thúc phấn hồng trong điếm thì không có cách nào chuẩn bị được. "Điếm chủ, bọn ta mở bình xong hết rồi, bọn ta xin cáo từ, không làm phiền ngươi nữa." Những người khác cũng vội vã cáo từ với Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền cũng cười đáp lại bọn họ, đến khi họ đi hết rồi, Tần Nam Huyền mới nhàn nhã ngồi trên ghế, hưởng thụ Giang Ngọc Yến xoa bóp. Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh thì trở lại hậu viện bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Cùng lúc đó, tại một ngôi nhà lá cũ nát trước khi đến thành Bốn Phương, Thượng Quan Yến và Lưu Phượng lúc này đang nghỉ ngơi một bên, một bên chờ Tống Tuyết. Đột nhiên đôi tai trong trẻo tuấn tú của Thượng Quan Yến khẽ giật giật, nhất thời đặt đồ ăn trong tay xuống, khẽ cau mày, im lặng hít một hơi. Lưu Phượng nghe thấy tiếng thở dài của Thượng Quan Yến, có chút không hiểu nhìn nàng. "Yến nhi, sao vậy?" "Không có gì, đại nương, có vài con ruồi lại tới chịu chết thôi." Thượng Quan Yến chậm rãi đứng dậy, hướng ra ngoài cửa. "Bá!" Thượng Quan Yến vừa bước ra khỏi cửa, một đạo ngân quang liền phản xạ vào mắt nàng, khiến nàng theo bản năng nhắm mắt lại. "Thương!" Bên tai Thượng Quan Yến truyền đến âm thanh đao kiếm ra khỏi vỏ, rõ ràng là có người thừa cơ này động thủ với nàng. "Yến nhi..." Lưu Phượng hiện lên một tia lo lắng trên mặt, cũng cầm vũ khí của mình, chuẩn bị xông lên giúp đỡ. "Hừ!" Thượng Quan Yến không hề bối rối, vẻ mặt vẫn lãnh như băng sương, khẽ hừ một tiếng, đôi tai dưới ánh mặt trời lấp lánh khẽ nhúc nhích, Phong Huyết kiếm trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ. Theo một đạo hồng quang hiện lên, Lưu Phượng còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai tên sát thủ giơ đao kiếm, đứng ngây người tại chỗ không nhúc nhích. "Yến nhi, bọn chúng..." Lời của Lưu Phượng còn chưa dứt, liền thấy cổ hai người xuất hiện một vết máu đỏ, sau đó ngay trước ánh mắt kinh ngạc của bà, ngã thẳng xuống đất. "Kiếm nhanh thật!" Trong lòng Lưu Phượng có chút khiếp sợ, tuy không phải lần đầu nhìn thấy Thượng Quan Yến xuất thủ, nhưng nàng ra tay quá sạch sẽ gọn gàng, với tốc độ xuất thủ này thì bà cũng khó mà làm được. "Đại nương, không sao," cứ tiếp tục ăn cơm đi!" Nhìn thấy Lưu Phượng, vẻ mặt lạnh băng của Thượng Quan Yến hiện lên một tia mỉm cười nhỏ bé không thể nhận ra. "Ừm, ăn cơm thôi!" Hai người lại lần nữa trở về bàn, tiếp tục ăn cơm. "Ai!" Lưu Phượng đột nhiên hiện lên một tia lo lắng trên mặt. "Không biết Tống Tuyết giờ ra sao rồi?! Nếu để nàng gặp phải người thành Bốn Phương, thì sẽ phiền phức lớn." Thượng Quan Yến đặt đũa xuống, an ủi Lưu Phượng. "Đại nương, người không cần lo lắng, thực lực của Tống Tuyết không kém ta, hơn nữa người thành Bốn Phương cũng chưa chắc đã đi cùng đường với chúng ta." "Bá bá bá! ! !" Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh xé gió. Hai người lập tức đứng dậy ra trước cửa, liền thấy những mũi tên lông đen sì mang theo tiếng rít gió, bay tới căn nhà lá cũ nát của các nàng. Thượng Quan Yến nhất thời đôi mày thanh tú khẽ nhíu, Phong Huyết kiếm trong tay ra khỏi vỏ, Tuyết Hoa kiếm pháp chợt được sử dụng, chặn toàn bộ những mũi tên đang bay tới, bảo vệ Lưu Phượng ở phía sau. "Ba ba ba! ! !" "Không hổ là Nữ Thần Long, quả nhiên lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận