Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1073: Đoàn thị, mất hết thể diện nữa à! ! Cưu Ma Trí vô lý yêu cầu! ! (canh một )

Chương 1073: Đoàn thị, mất hết thể diện nữa à! ! Cưu Ma Trí vô lý yêu cầu! ! (canh một)
Nhạc Lão Tam lại hấp ta hấp tấp đi dùng tiền tìm người, đem chuyện Đoàn Dự cùng bốn nam tử luận bàn võ học chiêu thức nói ra. Đừng xem Nhạc Lão Tam dáng vẻ kỳ quái, thế nhưng đầu óc của hắn không hề đần, nhìn những người đó cầm tiền rời đi, trên mặt Nhạc Lão Tam lộ ra nụ cười thần bí, tin tưởng ngày mai Đoàn thị hoàng tộc nhất định sẽ thỏa mãn với phần lễ vật này của hắn. Sau đó Nhạc Lão Tam thi triển khinh công, mấy cái lắc mình liền biến mất trong bóng tối.
Bên kia mấy người nhận tiền, đang hướng tới tửu lâu, sòng bạc, thanh lâu nơi đông người đi tới, bắt đầu tung tin. Nhất thời tại thành Đại Lý, một tin tức liên quan tới Đại Lý Trấn Nam Vương thế tử cùng mấy nam tử luận bàn võ học chiêu thức liền truyền ra, thậm chí càng truyền càng thái quá, về sau biến thành Đoàn Dự một mình đấu một trăm người, đánh cho quân địch tan tác.
Sáng sớm hôm sau.
Đại Lý vương triều hoàng cung, Đoạn Chính Minh đang chuẩn bị xuất môn lên tảo triều, từ xa đã thấy đám thị vệ cùng cung nữ, ở một bên xì xào bàn tán, đợi đến khi hắn tới gần thì tất cả đều ngừng lại, cúi đầu không nói gì nữa. Hành động khác thường này làm cho Đoạn Chính Minh nhíu mày, phải biết rằng hắn vốn là một vị Hoàng Đế nhân từ, đối với bọn họ chỉ cần không bàn luận chuyện quốc gia đại sự thì hắn cũng sẽ không trách cứ, trước đây bọn họ cũng không như vậy đột ngột im bặt, chẳng lẽ họ đang nói chuyện gì không nên nói.
Đoạn Chính Minh mặt ôn hòa nhìn thị vệ mở miệng dò hỏi: "Các ngươi đang bàn luận gì vậy?!"
Nghe Đoạn Chính Minh hỏi, mấy người nhìn nhau không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu sâu hơn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Thấy thế Đoạn Chính Minh càng thêm nghi ngờ.
"Rốt cuộc các ngươi đang bàn chuyện gì?!"
Nghe Đoạn Chính Minh giọng có chút nghiêm túc, mọi người nhất thời bị dọa quỳ xuống, hướng Đoạn Chính Minh dập đầu nói: "Xin bệ hạ thứ tội, chúng ta không dám nữa."
"Nói ra chuyện vừa nãy, ta tha cho các ngươi vô tội."
Nghe vậy, mấy người liếc nhau một cái, một thị vệ cắn răng, vẫn quyết định nói ra tin tức mà họ nghe được, bởi vì coi như là bọn họ không nói thì đến lúc đó bệ hạ cũng sẽ biết chuyện này. Sau đó liền đem chuyện bọn họ nghe được liên quan tới Đoàn Dự nói ra.
Nghe được tin tức này, Bảo Định Đế lập tức mặt tái nhợt, tức giận toàn thân run rẩy, muốn vung tay đập chết người trước mặt, nhưng hắn biết như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ cố nén lửa giận trong lòng, thanh âm trầm thấp dò hỏi: "Tin tức này từ đâu truyền ra?"
Nghe bệ hạ hỏi, thị vệ lắc đầu, có chút sợ hãi mở miệng nói: "Tin tức này không tra được nguồn gốc, những người tung tin đều không thấy."
Nghe xong, Đoạn Chính Minh nắm chặt tay, trong nháy mắt đoán được chuyện gì xảy ra, có người muốn làm cho Đoàn thị mất hết thể diện. Lúc này liếc mắt nhìn thị vệ còn đang nằm dưới đất, phân phó: "Bây giờ lập tức tiếp tục đi thăm dò, nhất định phải tra cho ta ra kẻ đứng sau giật dây!"
Nghe xong, thị vệ gật đầu, lập tức đứng dậy đi thăm dò chuyện này. Bảo Định Đế sắc mặt xanh mét đi về phía đại điện tảo triều, hắn biết buổi tảo triều sáng nay chắc chắn sẽ không được bình yên.
Bất quá bọn họ nhất định không tra ra được hắc thủ sau màn, bởi vì mấy người tung tin đã bị Nhạc Lão Tam giải quyết rồi, người chết thì không nói được....
Bên kia, Mộ Dung Phục đang mang theo Vương Ngữ Yên cùng tứ đại gia thần hướng tới Lạc Dương, lúc này trong lòng hắn đang tính toán xem làm sao để điếm chủ giúp mình. Đột nhiên trong lòng cảnh báo, Mộ Dung Phục dừng bước, liền thấy trước mặt mình lúc này đang đứng một tăng nhân, toàn thân mặc tăng bào màu vàng, chân đi đôi giày tăng màu vàng, thoạt nhìn chưa đến 50 tuổi, tuy ăn mặc bình thường, nhưng thần thái phấn chấn, mơ hồ có Bảo Quang lưu động, giống như minh châu bảo ngọc, tự nhiên tỏa sáng, khiến người ta vừa thấy liền không khỏi sinh ra cảm giác thân cận. Bất quá Mộ Dung Phục không chỉ không có ý thân cận, ngược lại mặt ngưng trọng, bởi vì ở trên người tăng nhân, hắn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Tứ đại gia thần cũng phản ứng lại, vội vàng chắn trước mặt công tử nhà mình, mặt cảnh giác nhìn tăng nhân trước mặt.
"Ngươi là ai?! Vì sao chặn đường công tử nhà ta?"
"A Di Đà Phật!"
Tăng nhân thấy họ cảnh giác như vậy, thần sắc không hề biến đổi, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm mở miệng: "Tiểu tăng là Quốc Sư Thổ Phiên, trụ trì Đại Luân Tự Cưu Ma Trí."
"Cưu Ma Trí?! "
"Đại Luân Minh Vương!!! "
Trong lòng Mộ Dung Phục cả kinh, không biết Đại Luân Minh Vương chặn đường mình làm gì.
"Nguyên lai là Đại sư Cưu Ma Trí, không biết đại sư chặn đường công tử nhà ta là có chuyện gì?!"
Nghe thấy tên Cưu Ma Trí, tứ đại gia thần càng thêm cảnh giác vạn phần.
"Chư vị không cần khẩn trương, nói ra thì tiểu tăng cùng Mộ Dung công tử còn có duyên cũ."
Cưu Ma Trí nhìn vẻ mặt cảnh giác của Mộ Dung Phục đối diện, cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Năm đó tiểu tăng cùng phụ thân ngươi Mộ Dung Bác trở thành bạn tri kỷ, năm đó hẹn nếu như tiểu tăng có thể đưa cho ông ấy xem kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm, sẽ để tiểu tăng ở Hoàn Thi Thủy Các của quý phủ qua lại mấy ngày, nghiên cứu các điển tịch võ học được cất giữ trong đó."
"Bây giờ tiểu tăng đã mang Lục Mạch Thần Kiếm tới, đáng tiếc, tiên sinh Mộ Dung Bác lại trước tiểu tăng một bước rời đi."
Cưu Ma Trí hít một hơi sau đó, trên mặt hiện lên vẻ nhớ lại, một lúc lâu sau, mới điều chỉnh lại tâm tình, cười nhạt nhìn Mộ Dung Phục nói: "Bất quá may mắn Mộ Dung công tử vẫn còn, chi bằng để Mộ Dung công tử mang tiểu tăng đi tới mộ phần của phụ thân ngươi, để tiểu tăng tự tay đốt bí tịch Lục Mạch Thần Kiếm cho ông ấy, rồi sau đó cho tiểu tăng theo như ước định đến Hoàn Thi Thủy Các xem qua quần thư."
Nghe Cưu Ma Trí nói xong, Mộ Dung Phục vẻ mặt mộng bức nhìn ông ta, ngươi có muốn nghe xem ngươi đang nói cái gì không vậy! !
Cảm tạ quyền thế giới chỉ thích đại ca ngươi vé tháng! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận