Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1098: Bị cuốn hút Hằng Sơn phái đám người! ! ! (canh hai )

"Nghi Lâm, Ngọc Nương, các ngươi trước mang theo các nàng rời đi trước."
"Tốt, Bạch tỷ tỷ, chính ngươi cẩn thận."
Nghi Lâm cũng biết các nàng ở lại chỗ này, chỉ biết quấy rầy tỷ tỷ mình phát huy, còn không bằng đem sư phụ đưa đi rồi trở về hỗ trợ, cho nên Nghi Lâm cũng không có chút do dự nào, trực tiếp mang theo đám người phái Hằng Sơn hướng phía xa xa rời đi.
Nhìn bóng lưng các nàng rời đi, Đông Phương Bất Bại rốt cuộc không cần che giấu thực lực của mình. Vô số Tú Hoa Châm nhất thời hiện lên chung quanh nàng, sau đó dưới sự khống chế của nàng, mang theo tiếng xé gió lăng lệ hướng phía những cương thi kia lao tới.
Mỗi một chiếc châm đều ẩn chứa năng lượng cường đại, không chỉ có nội lực, mà còn có linh lực càng cường đại. Mỗi một chiếc châm giống như một viên đạn đại bác uy lực lớn, trực tiếp đánh nát đầu của chúng.
Ngay tại khoảng cách Đông Phương Bất Bại khá xa, có bốn người mặc bạch y toàn thân, giống như tiên nữ lúc này đang lơ lửng giữa không trung.
"Tỷ tỷ, chúng ta có nên ra tay không?!"
"Không cần, hiện tại xuất thủ không chỉ không được nàng cảm tạ, ngược lại sẽ cảm thấy chúng ta đang sỉ nhục nàng."
Yêu Nguyệt nghe Liên Tinh hỏi thì lập tức lắc đầu, tính cách của nàng cùng Đông Phương Bất Bại không sai biệt lắm, đừng thấy Đông Phương Bất Bại đang ở cửa hàng nhỏ biểu hiện hiền lành như vậy, quan tâm hết mực nhưng lại ngạo khí vô song, biết Đông Phương Bất Bại cũng không dễ dàng tiếp nhận thiện ý của người khác.
Hơn nữa, thực lực của Đông Phương Bất Bại bây giờ có thể giải quyết hoàn hảo những cương thi ở phía dưới này.
Bất quá cái tên Nhạc Bất Quần này thật vẫn quá hỗn đản, dĩ nhiên không hề quan tâm hành vi của mình sẽ mang đến nhiều nguy hại lớn cho toàn bộ giang hồ.
Trong lòng quyết định, đến lúc đó coi như Đông Phương Bất Bại không ra tay, nàng cũng muốn xuất thủ giết chết Nhạc Bất Quần, tránh cho hắn tiếp tục gây nguy hại cho võ lâm.
Quả nhiên đã không còn đám người phái Hằng Sơn ràng buộc, Đông Phương Bất Bại thi triển ra cũng không còn bó tay bó chân, giết những cương thi này tựa như cắt dưa thái rau, trải qua một hồi thời gian, rốt cuộc cũng quét sạch tất cả cương thi.
Đợi đến khi Nghi Lâm thu xếp ổn thỏa đám người phái Hằng Sơn xong, cùng Ngọc Nương quay trở lại thì thấy Đông Phương Bất Bại đứng giữa một đống thi thể không đầu, xung quanh nàng phiêu phù vô số Tú Hoa Châm nhỏ, trên Tú Hoa Châm còn dính đầy vết máu loang lổ, lúc này đang nhỏ từng giọt xuống đất theo châm.
Thêm vào đó nàng còn mặc một bộ đại y phục màu đỏ, hiện ra vẻ yêu dã và quỷ dị khác thường. Nếu đổi thành người thường nhìn thấy cảnh này, có lẽ còn tưởng rằng có lệ quỷ đến đòi mạng, chắc là sẽ bị dọa gần chết.
Bất quá Nghi Lâm và Ngọc Nương hai người thì không hề sợ hãi, đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại.
"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?!"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nghi Lâm, sắc mặt băng lãnh của Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt như tuyết trắng gặp nắng ấm, tan ra ngay lập tức, mỉm cười nhìn nàng một cái: "Ta không sao."
"Bất quá, phải tìm cách đốt những thi thể này đi mới được."
Nhìn khắp nơi thi thể không đầu, Nghi Lâm nhíu mày một cái, trong lòng đối với Nhạc Bất Quần hận ý càng thêm nồng nặc, lại hại chết nhiều người vô tội như vậy.
"Được, ta chờ chút nữa sẽ nhờ sư phụ giúp xử lý thi thể."
Một lát sau, Nghi Lâm dẫn theo đám người phái Hằng Sơn tới nơi này lần nữa.
Ba Định vừa nhìn thấy thi thể nằm la liệt trên đất, lập tức nhíu mày, đặc biệt khi nhìn thấy đầu của những thi thể này đều bị đánh nát, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đối với thực lực của nữ tử hồng y trước mắt càng thêm nhận thức sâu sắc.
Sau đó, dưới sự phân phó của Nghi Lâm, các đệ tử phái Hằng Sơn chịu đựng sự ghê tởm chất thi thể lên đống gỗ, tìm được dầu hỏa trong trấn, tưới lên thi thể.
Nghi Lâm lấy ra một cái bật lửa châm lửa, nhìn những thi thể không đầu này một hồi trầm mặc, lúc này mới ném bật lửa lên.
"Oanh..."
Kèm theo một đạo lửa mạnh bùng lên, dưới sự dẫn dắt của dầu hỏa, tất cả thi thể nhất thời bắt đầu bốc cháy dữ dội.
Mọi người thấy ánh lửa ngút trời này, cũng không biết đang nghĩ gì.
"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ làm sao vậy?!"
Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng của đệ tử, Nghi Lâm cùng Đông Phương Bất Bại vội vã tách đoàn người đi đến nơi có tiếng kêu, thì thấy một đệ tử phái Hằng Sơn lúc này đã tái nhợt cả mặt, toàn thân đang run rẩy.
"Không tốt, sư tỷ bị nhiễm thi độc rồi, phải nhanh chóng xử lý, nếu không, đến lúc đó sẽ giống như những người kia."
Nghi Lâm thấy trên người sư tỷ đã biến thành vết thương màu đen, hơi biến sắc, nàng tự nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
"Không phải... Không muốn, ta không muốn biến thành loại quái vật này! ! !"
Đệ tử phái Hằng Sơn này nghe thấy mình có thể sẽ biến thành quái vật như vừa thấy, nhất thời sợ đến mất sắc, nắm lấy tay Nghi Lâm cầu cứu: "Sư muội, van cầu muội cứu ta."
Những người còn lại bị cương thi cào trúng cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, khẩn trương nhìn Nghi Lâm.
"Yên tâm, sư tỷ, hiện tại phát hiện sớm, chỉ cần xử lý kịp thời sẽ không sao."
Nghi Lâm đầu tiên an ủi sư tỷ đang cầu cứu, sau đó quay đầu về phía đám người hỏi: "Trên người các người ai có gạo nếp không?!"
Nghe thấy lời Nghi Lâm, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều lộ vẻ khó hiểu, bình thường những người xuất hành như vậy, hoặc là ăn lương khô qua loa, hoặc là đến khách sạn hoặc tửu lâu ăn cơm, dưới tình huống bình thường thì không ai mang gạo nếp trên người cả.
"Ta có."
Ngay khi Nghi Lâm định từ bỏ, thì Nghi Dung đột nhiên nhớ đến, nàng trước đây nghĩ lúc đó có thể nấu chút cháo ăn nên mang theo một ít gạo nếp trên người.
"Sư tỷ, chịu đựng một chút, có thể sẽ rất đau."
Nghi Lâm đưa tay tiếp nhận bọc gạo nếp, nhắc nhở người sư tỷ này một tiếng, từ bên trong lấy ra một nắm gạo nếp trực tiếp đắp lên vết thương.
"A..."
"Xì xì xì..."
Vốn dĩ không thấy đau, sư tỷ lập tức cảm nhận được miệng vết thương truyền đến cơn đau kịch liệt, khiến nàng trong nháy mắt nhịn không được kêu lên thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận