Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 496: Tống Thanh Thư đi trước bình nhỏ cửa hàng, Nhạc Bất Quần cảm giác nguy cơ (ba canh )

Chương 496: Tống Thanh Thư đến trước cửa tiệm bình nhỏ, Nhạc Bất Quần cảm giác nguy cơ (ba canh) Vô Tình chứng kiến bản thân thực sự bay lên khỏi mặt đất, cả người lơ lửng giữa không trung. Trên mặt nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ, sau đó không khống chế được bay xuống. Năng lực của Ác Ma trái cây này quá mạnh, còn chưa đạt tới cảnh giới tông sư, vậy mà đã có thể giúp mình biết bay trước rồi. Sau này coi như không cần nhờ xe đẩy, mình cũng có thể tự do hoạt động, Vô Tình tự nhiên là vui sướng vô cùng. Đến giờ mười cái bình của Vô Tình đã khai mở hoàn tất. Vô Tình vui vẻ quay đầu về phía Tiểu Thanh bên cạnh mở miệng nói: "Tiểu Thanh, ngươi muốn thử mở mười cái bình không?"
Nghe Vô Tình nói, Tiểu Thanh do dự một lát, gật đầu, rồi móc ra một nghìn lượng ngân phiếu đưa cho Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ta muốn mở mười cái bình thường."
"Lẻ năm ba" lựa chọn của nàng cũng giống Vô Tình, chuẩn bị mở mười cái bình thường. Tần Nam Huyền tiếp nhận ngân phiếu, mỉm cười nói: "Đi chọn đi!"
Tiểu Thanh gật đầu đi đến kệ hàng bình thường, rồi bắt đầu chọn bình...
...
Bên kia, Đại Đô của Đại Nguyên vương triều, trong chỗ ở của khách khanh phủ Nhữ Dương Vương. Tống Thanh Thư từ những người khác biết được Triệu Mẫn hiện giờ đã rời khỏi Đại Đô, cụ thể ở đâu, hiện giờ cũng không ai hay, nếu hắn muốn tìm Triệu Mẫn thì phải ở đây tiếp tục chờ hoặc tự mình đi tìm. Giang hồ rộng lớn, một người đi tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, nên Tống Thanh Thư không đi tìm Triệu Mẫn, mà mở bọc đồ mà cha đã đưa trước khi đi. Mở bọc ra thì thấy bên trong có một ít ngân phiếu và một phong thư. Tống Thanh Thư tò mò cầm thư lên, thấy trên đó viết có thể mở ra khi gặp nguy cơ. Tống Thanh Thư cười lạnh một tiếng, đối với đồ viết trên đó hoàn toàn bất cần, trực tiếp mở phong thư. Bên trong là một lá thư Tống Viễn Kiều để lại cho Tống Thanh Thư, nội dung là, nếu gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, có thể đến thành Lạc Dương Đại Tùy tìm một cửa tiệm bình nhỏ, điếm chủ bên trong có thể giúp hắn. Tống Thanh Thư vốn rất khinh lá thư này, nhưng khi sắp hủy nó thì đột nhiên nghĩ đến Trương Tam Phong và những người khác dạo gần đây liên tục ra ngoài, mỗi lần về đều mang theo những bảo bối khác nhau, rất có thể là đã đi đến nơi này, sau đó lấy được một số thứ ở cửa tiệm bình nhỏ. Tống Thanh Thư ghi lại địa chỉ tiệm bình nhỏ, thu dọn đồ đạc rồi hướng thành Lạc Dương đi. Dù sao hiện tại cũng không thấy quận chúa đâu, chi bằng đi xem Trương Tam Phong bọn họ rốt cuộc đang giở trò gì!.
...
Bên kia, trên quan đạo bên ngoài thành Lạc Dương, Nhạc Bất Quần mang theo Ninh Trung Tắc vẻ mặt mong chờ hướng tiệm bình nhỏ mà đi. Hắn đã mường tượng ra bảo bối mình mở được, sẽ thống nhất Ngũ Nhạc kiếm phái, trở thành một thế lực mới nổi của Đại Minh. Đến lúc đó sẽ tái hiện sự huy hoàng của phái Hoa Sơn. Bất kể kẻ ở hậu sơn là ai, mặc kệ hắn có con mắt gì, đến lúc đó mình cũng sẽ diệt trừ hắn. Đó là điều Nhạc Bất Quần đã phát hiện khi tàn sát đệ tử và mai táng thi thể của họ. Phía sau núi bọn họ có người ở lại, mà tu vi của người này cũng không thấp. Nhất thời Nhạc Bất Quần cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt, từ đó về sau hắn liền ngừng tay, không tiếp tục tàn sát đệ tử môn phái nữa. Nên khi nghe được tin tức về cửa tiệm bình nhỏ, hắn liền lập tức dẫn Ninh Trung Tắc đến thành Lạc Dương.
"Phu nhân, nhanh chân thêm chút, chúng ta sắp đến rồi." Nhạc Bất Quần nhìn thành Lạc Dương đã gần ngay trước mắt, nói với Ninh Trung Tắc ở phía sau. Ninh Trung Tắc mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng, thở dài, tăng nhanh tốc độ.
...
Trong thành Lạc Dương, tại tiệm bình nhỏ. Tiểu Thanh cung kính mở miệng với Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ta đã chọn xong bình."
Tần Nam Huyền phất tay, những bình Tiểu Thanh chọn từ trên kệ bay đến, vững vàng rơi xuống trên bàn mở bình. Tiểu Thanh vung tay về phía chiếc bình thứ nhất.
"Ba!"
Cùng với tiếng bình vỡ, một túi tiền làm bằng chất liệu trong suốt rơi ra, lơ lửng giữa không trung... Tiểu Thanh nhìn đồ bên trong, tò mò hỏi: "Điếm chủ, đây là vật gì?"
« Gà hầm sốt vàng thức ăn ngoài »: Đến từ một quán ăn gà hầm sốt vàng ở một thế giới hiện thực, phần ăn dành cho ba người.
Nghe Tiểu Thanh hỏi, Tần Nam Huyền liếc nàng một cái rồi nói: "Đây là một phần gà hầm sốt vàng."
Nghe là đồ ăn, Tiểu Thanh mất hứng ngay lập tức, nàng không thích những thứ này, đến lúc đó hay cho tiểu thư vậy. Tiểu Thanh nghĩ rồi vung tay đánh vào chiếc bình thứ hai.
"Ba!"
Bình vỡ tan tành, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra, trôi lơ lửng trong không trung.
« Năm ngàn lần kinh nghiệm kiếm thuật »: Đến từ một người tu luyện ở một thế giới không xác định, năm ngàn lần kinh nghiệm luyện tập kiếm thuật, sau khi hấp thụ có thể có được kinh nghiệm của năm ngàn lần luyện tập kiếm thuật.
Tần Nam Huyền nhìn Tiểu Thanh vừa mở ra quả cầu trắng, từ từ nói: "Quả cầu ánh sáng màu trắng này là năm ngàn lần kinh nghiệm kiếm thuật."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Tiểu Thanh có vẻ ngạc nhiên, không ngờ ngay cả kinh nghiệm kiếm thuật cũng có thể mở được, rồi nàng tò mò dựa theo gợi ý của Tần Nam Huyền, bắt đầu hấp thụ quả cầu ánh sáng màu trắng. Khi quả cầu trắng được hấp thụ, trong đầu Tiểu Thanh phảng phất thấy một người đang không ngừng luyện tập những chiêu kiếm pháp cơ bản, nàng cảm nhận được thân thể của mình cũng đang từng chút biến hóa. Phảng phất như mình đang rèn luyện, chỉ trong chớp mắt, Tiểu Thanh cảm giác mình đã hiểu sâu hơn về kiếm thuật, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng rỡ. Tiểu Thanh thở ra một hơi dài, bình phục nội tâm, lúc này mới vung tay vào chiếc bình thứ ba.
"Ba!"
Cùng với tiếng bình vỡ, một cuốn sách rơi ra, lơ lửng trong không trung. Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò nhìn cuốn sách mình vừa mở được, không khỏi mở miệng hỏi: "Điếm chủ, đây là vật gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận