Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 669: Thần kỳ như vậy công pháp ngươi dùng để nấu ăn ? ! Cũng không chạy khỏi chân tướng định luật! ! (canh một )

Chương 669: Công pháp thần kỳ như vậy mà ngươi dùng để nấu ăn? Cũng không thoát khỏi định luật chân lý! ! (canh một) Vệ Trinh Trinh thấy quả cầu ánh sáng màu tím cuối cùng mình rút được, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, không nhịn được hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, quả cầu ánh sáng màu tím này là võ học hay là kỹ năng vậy?"
«Tả Hữu Hỗ Bác Thuật»: Chu Bá Thông sáng tạo ra một môn công pháp tinh diệu, bản chất là Nhất Tâm Nhị Dụng, có thể đồng thời làm hai việc khác nhau bằng hai tay, có thể cùng lúc thi triển hai môn công pháp khác nhau.
Nghe Vệ Trinh Trinh hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn quả cầu ánh sáng màu tím nàng rút được, lạnh nhạt đáp: "Một môn công pháp do Chu Bá Thông tạo ra, gọi là Tả Hữu Hỗ Bác Thuật."
Nghe nói là do Lão Ngoan Đồng sáng tạo, Vệ Trinh Trinh lập tức kinh ngạc, nàng không ngờ Lão Ngoan Đồng ngây thơ như một đứa trẻ lại có thể sáng chế ra võ học. Lúc này nàng có chút tò mò bắt đầu hấp thụ quả cầu ánh sáng màu tím trước mặt. Khi quả cầu ánh sáng bị hấp thụ, trong đầu Vệ Trinh Trinh hiện lên phương thức tu luyện Tả Hữu Hỗ Bác Thuật, cùng với các kỹ xảo thi triển.
Sau khi dung hợp Tả Hữu Hỗ Bác Thuật, vẻ mặt Vệ Trinh Trinh hiện lên sự kinh hãi, một môn công pháp vốn không có gì mạnh, mà là mạnh ở hiệu quả của nó. Nó có thể giúp người ta phân tán tâm trí làm hai việc cùng một lúc. Tỉ như nói, mình có thể cùng lúc xào hai nồi thức ăn khác nhau, lúc thái rau thì một bên thái sợi, một bên thái miếng. Môn công pháp này đối với nàng thật sự quá tuyệt vời, như vậy nàng có thể làm nhiều món ăn khác nhau hơn. Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh vô cùng vui mừng.
Nếu để Chu Bá Thông biết ý tưởng của Vệ Trinh Trinh, chắc chắn sẽ coi nàng là tri kỷ, dù sao lúc đó hắn tạo ra môn công pháp này là do hắn một mình buồn chán, tiện thể cho bản thân chơi.
Thấy Vệ Trinh Trinh đã khai hoàn bình, Hoàng Dung đang làm cơm ở bên cạnh liền lên tiếng: "Cơm làm xong rồi, ăn cơm trước đi!" Mọi người liền đi về phía hậu viện, bắt đầu ăn cơm trưa, vô tình lại liếc thấy trong sân, không biết từ lúc nào đã trồng một cây kỳ quái, trái trên cây lại hiện ra vẻ kinh tởm không gì sánh nổi.
Đổng Thục Ny lập tức tò mò hỏi Loan Loan: "Loan Loan, đó là vật gì vậy? Sao trông gớm ghiếc thế?"
Nghe Đổng Thục Ny nhổ nước bọt, Loan Loan cười gian, nói: "Đây là trái lê khủng bố mới vừa Tô Anh rút ra, ngươi có muốn nếm thử không?"
Nghe Loan Loan nói vậy, Đổng Thục Ny liền lắc đầu, mặt đầy kháng cự nói: "Thôi đi, thứ này ta thật sự ăn không nổi." Loan Loan nghe vậy, không nói gì thêm, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu. Không ăn sao? Chờ chút sợ là có ăn còn muốn ăn đó!
Sau đó mọi người đến bàn ăn ở hậu viện, bắt đầu ăn cơm. Ăn xong, Vệ Trinh Trinh cùng Hoàng Dung bưng từ trong bếp ra hai bàn hoa quả. Thấy hoa quả trước mặt, Đổng Thục Ny không chút do dự cầm một miếng bỏ vào miệng, nhất thời mắt sáng lên, món này ngon quá, vừa ngọt vừa thơm! Trước đây sao chưa từng được ăn nhỉ?
Đổng Thục Ny không kìm được hỏi Vệ Trinh Trinh: "Trinh Trinh tỷ, đây là cái gì vậy? Em muốn khi nào đó đi mua ít về ăn!"
"Đây chính là trái lê khủng bố mà lúc nãy ngươi chê bai không thôi." Loan Loan vừa cười gian vừa nhìn Đổng Thục Ny với vẻ thích thú.
Nghe Loan Loan nói vậy, Đổng Thục Ny có chút không tin được, nhìn trái cây đáng ghét kia trên cây, lại nhìn miếng quả trên tay, thật sự khó tưởng tượng, hai loại hoa quả lại là cùng một loại.
Đổng Thục Ny nhìn những người khác, thấy họ cũng thành thật gật đầu, rõ ràng Loan Loan không có trêu nàng. Nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ lại có loại cây quả bên ngoài nhìn kinh tởm, nhưng trái lại ăn lại ngon vô cùng như vậy, quả thực mở rộng tầm mắt của Đổng Thục Ny. Bất quá nghĩ lại đây là ở chỗ đ·i·ế·m chủ, đây cũng là chuyện bình thường. Lập tức không suy nghĩ nhiều nữa, sau khi ăn xong hoa quả, liền cùng Linh Lung Kiều đi về phòng đã chọn từ trước, bắt đầu thu dọn.
Loan Loan cũng không rảnh rỗi, vừa bắt tay vào thu dọn bàn ăn, buổi chiều các nàng còn muốn đi cửa hàng hạt giống mua hạt giống, với lại đi đến trang trại nuôi heo của Vương Thế Sung để g·iết h·e·o. Đến khi Loan Loan thu dọn xong, thì Linh Lung Kiều các nàng cũng đã thu dọn phòng mình xong.
Sau đó mọi người cùng nhau đi ra ngoài thành, đến một cửa hàng hạt giống để mua hạt giống, sau đó mua ít thịt dê, bò, để họ mang đến tiệm trang sức nhỏ cạnh tửu điếm đặt. Mọi người một đường đi lang thang ra ngoài thành, đến một trang viên vắng vẻ, xung quanh thoang thoảng mùi hôi. Loan Loan vô ý thức cau mày, trách không được đ·i·ế·m chủ không tự mình nuôi heo, thì ra nuôi heo hôi như vậy.
Tần Nam Huyền vừa đến gần trang viên, thì có năm sáu người ở Tiên Thiên Cảnh giới từ trong sân đi ra, xuất hiện trước mặt các nàng, vẻ mặt cung kính nói: "Chào Tần công tử, tiểu thư!" Bọn họ tuy chưa từng gặp Tần Nam Huyền, nhưng Vương Thế Sung đã cho họ xem bức họa của Tần Nam Huyền, đồng thời nói cho họ biết dù có đắc tội Thái thú cũng không thể đắc tội Tần Nam Huyền. Mặc dù không biết vì sao, nhưng Thái thú đại nhân đã nói vậy thì tự nhiên có lý do. Cho nên khi họ thấy Tần Nam Huyền đến thì từ trong sân ra nghênh tiếp.
Tần Nam Huyền khoát tay áo, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, một bên Đổng Thục Ny hỏi: "Cậu ta có ở đây không?" Người cầm đầu lắc đầu, khẽ nói: "Không có, ta đã phái người đi báo Thái thú đại nhân rồi." Đổng Thục Ny gật đầu, nói: "Chúng ta muốn chọn một con h·e·o về ăn, ngươi dẫn chúng ta đi xem đi." Người kia gật đầu, xoay người đứng sang bên cạnh, nhường đường, nói: "Mời đi lối này!"
Mọi người liền đi vào trong sân, không thể không nói, Vương Thế Sung bảo vệ trang trại nuôi heo này thực sự rất kín kẽ, không những cứ ba bước một tốp, năm bước một trạm, mà còn có hơn mười người tạo thành đội tuần tra, không ngừng đi lại trong sân.
PS: Cảm tạ chư vị quan khách đã tặng hoa, vé tháng, đánh giá, và đặt mua! ! (?? Dưới)
Bạn cần đăng nhập để bình luận