Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 604: Ăn ngon đến có thể ăn nhiều hai chén cơm đồ ăn! ! Thật là đáng yêu tiểu cô nương! ! (canh một )

Tần Nam Huyền gật đầu, đi đến trong sân chơi đùa cùng Gấu Trúc con non và Đạp Tuyết Tầm Mai. A Chu và A Bích hai người cũng vừa tỉnh giấc, từ trong phòng đi ra, đúng lúc thấy ánh mặt trời chiếu lên người Tần Nam Huyền đang mỉm cười, phảng phất như giờ khắc này, hắn từ ánh sáng bước vào, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng các nàng. Những người còn lại cũng lục đục rời giường, bắt đầu rửa mặt. Hoàng Dung và những người khác vào bếp giúp Vệ Trinh Trinh chuẩn bị bữa sáng. Chốc lát sau, mùi thơm của thức ăn kèm theo vị khói rơm nhàn nhạt từ nhà bếp bay ra, cả sân tràn ngập hương cơm. Sau đó, từng đĩa thức ăn tinh xảo cùng cơm rang trứng và một nồi cháo được đặt lên bàn. "Ăn cơm thôi!" Tần Nam Huyền vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu dùng bữa. A Chu và A Bích tự múc cho mình một bát cháo, mắt nhất thời sáng lên. Bát cháo vừa vào miệng, liền có mùi thịt nhàn nhạt cùng một chút vị mặn lan tỏa, khiến các nàng không kìm được muốn ăn thêm. "Trinh Trinh tỷ tỷ, đây là thịt gì vậy? Sao ăn ngon quá vậy!" Bây giờ các nàng có thể chắc chắn rằng thịt ăn tối qua, không phải là thịt dê bò mà là một loại thịt mà các nàng chưa từng ăn trước đây, nên vô cùng tò mò. Vệ Trinh Trinh dịu dàng cười nói: "Đây là thịt heo do Vương Thái Thú đại nhân mang đến!" "Thịt heo?" Nghe Vệ Trinh Trinh nói vậy, A Chu và A Bích đều tỏ vẻ ngạc nhiên, thịt heo không phải mùi rất gây sao? Ngay cả người dân thường cũng không thích ăn. Nhưng sao khi ăn lại không có cái mùi gây buồn nôn đó? "Là vì điếm chủ đã cho Vương Thái Thú một quyển bí quyết chăn nuôi heo, heo do Vương Thái Thú nuôi không còn mùi gây như bình thường." "Hả?!" "Thành Lạc Dương Thái Thú lại đi chăn heo?" Nghe Vệ Trinh Trinh nói, A Chu và A Bích lộ vẻ kinh hãi, đường đường thành Lạc Dương Thái Thú lại đi chăn heo, nếu không phải nghe được từ Vệ Trinh Trinh, hai người chắc chắn không thể tin được. "Ăn cơm trước đã! Chút nữa rồi nói tiếp!" Vệ Trinh Trinh cười nói, nếu cứ nói mãi thì sẽ trễ mất bữa cơm. A Chu và A Bích gật đầu, cũng bắt đầu ăn. A Chu hiếu kỳ gắp một miếng đồ ăn trong veo giống như củ cải. Món này không giống như những món rau xào, mà được làm trực tiếp qua sơ chế, bên trong còn có một chút đậu phộng. Đây là món Nhảy nước củ cải nằm trong thực đơn hằng ngày mà Vệ Trinh Trinh mang ra. "Rắc!" Một tiếng giòn tan vang lên khi A Chu khẽ cắn. Khi nhai, một cảm giác thanh mát, chua chua, ngọt ngọt, cùng chút vị cay làm đôi mắt A Chu sáng lên. Món này ăn ngon, thanh mát mà không ngấy, lại rất đưa cơm, cảm giác rất thích hợp ăn cùng với cơm. Sau đó, A Chu thấy Tần Nam Huyền gắp cơm rang trứng, rồi gắp một miếng gừng ngâm để ăn kèm, nhất thời tò mò hỏi: "Công tử, ăn gừng như vậy sẽ không cay sao?" Tần Nam Huyền lắc đầu, mập mờ nói: "Không cay, ngươi có thể thử xem!" A Chu tò mò ăn xong bát cháo, sau đó múc cho mình nửa bát cơm rang trứng, bắt chước Tần Nam Huyền gắp một miếng gừng ăn kèm, nhất thời hai mắt sáng lên: "Ngon quá!" Cơm rang trứng và gừng ngâm quả thực là tuyệt phối, gừng thanh mát vừa đủ để giảm bớt độ ngấy của cơm rang, vị hơi cay khiến người ta muốn ăn mãi không ngừng. A Chu không kìm được lại ăn thêm một bát cơm. Khi bữa sáng kết thúc, A Chu và A Bích mới phát hiện bụng mình đều đã hơi phình ra. Tỉnh táo lại, A Chu và A Bích có chút xấu hổ và ngượng ngùng cúi đầu, lén nhìn Tần Nam Huyền và những người khác. May mắn thay, Tần Nam Huyền không để ý đến hai người, mà là đang vẻ mặt hưởng thụ, thoải mái tựa vào ghế. Nghỉ ngơi một lát, Giang Ngọc Yến và Phùng Hành mới bắt đầu thu dọn bát đũa. Vì không quá phức tạp, nên những người khác không giúp đỡ. Dù sao có máy rửa bát rồi, chỉ cần bỏ vào là được, còn có thể sấy khô và khử trùng, không cần lo lắng vi khuẩn sinh sôi. Ngoài phố, Lão Ngoan Đồng và Tiểu Long Nữ đang đi về phía cửa tiệm nhỏ. Tiểu Long Nữ tuy có vẻ mặt lạnh lùng và đờ đẫn, nhưng trong đáy mắt vẫn có nét tò mò, chỉ là nó xuất hiện thoáng qua rồi biến mất. Khi cả hai đến trước cửa tiệm, Chu Bá Thông tỏ vẻ kinh ngạc, cửa tiệm vẫn chưa mở cửa, liền đi lên trước gõ cửa, lên tiếng: "Điếm chủ, mở cửa đi, ta Chu Bá Thông đến đây mở bình đây." Nhưng Loan Loan và những người khác không nghe thấy tiếng động bên ngoài, chỉ có Tần Nam Huyền đang nằm trên ghế đã nhận ra động tĩnh, vừa động ý nghĩ đã trực tiếp mở cửa, còn mình thì đứng dậy, từ từ đi về phía đại sảnh. "Két..." Chu Bá Thông thấy không ai trả lời mình, đang chuẩn bị gõ cửa tiếp thì cửa tiệm một tiếng cọt kẹt liền mở ra. Chu Bá Thông mừng rỡ, mang Tiểu Long Nữ đi vào. Vừa hay thấy Tần Nam Huyền từ hậu viện đi tới, Tiểu Long Nữ nghiêng đầu quan sát Tần Nam Huyền, rồi lại tiếp tục nhìn xung quanh tiệm nhỏ. Tần Nam Huyền nở nụ cười lười biếng, trêu Chu Bá Thông: "Lão ngoan đồng, ngươi lừa cô bé này ở đâu về thế?" Chu Bá Thông khoát tay, có chút nóng nảy giải thích: "Điếm chủ, không được nói bậy, đây là truyền nhân phái Cổ Mộ, không phải do Lão Ngoan Đồng ta lừa về." Nghe Chu Bá Thông nói vậy, Tần Nam Huyền tỏ vẻ ngạc nhiên, phái Cổ Mộ, cô bé lạnh lùng, đáng yêu lại mặc đồ trắng, ngoài Tiểu Long Nữ, Tần Nam Huyền không thể nghĩ ra người khác.
Ps: Cảm tạ mọi người đã ủng hộ bằng hoa tươi, vé tháng, đánh giá và đặt mua!! (?? ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận