Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 985: Bị sợ ngu dốt Bạch Triển Đường! ! Lữ Tú Tài tuyển trạch! ! (canh hai )

Chương 985: Bạch Triển Đường bị dọa cho ngu! Lữ Tú Tài lựa chọn! (canh hai)
Cương thi dữ tợn xoay người muốn lao về phía các nàng, hắn biết mình không sống nổi nữa, muốn cùng mọi người ở đây đồng quy vu tận. Bất quá lúc này hắn muốn làm chuyện đó thì đã hơi muộn. "Ầm!" Cùng với một tiếng nổ lớn, cương thi dữ tợn trực tiếp nổ tung kịch liệt, một luồng năng lượng cường đại khuếch tán ra xung quanh. Những người không ở trong trấn đều cảm nhận được nguồn năng lượng kinh khủng này. Những người xung quanh đều bị luồng năng lượng này ép đến mức khó thở, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng. Những người giang hồ đã rời đi thì trên mặt càng thêm hoảng sợ, kèm theo một tia tiếc nuối, trong lòng thương tiếc cho Lý Mạc Sầu và những người khác, đã chết trong trấn, có lẽ thi thể của Lý Mạc Sầu cũng biến thành loại cương thi quỷ dị đó. Nghĩ đến đây, mọi người nhất thời tăng nhanh tốc độ rời đi, cao thủ tông sư còn chết hết, thì những người có cảnh giới thấp như bọn họ càng không có sức phản kháng, đương nhiên không muốn ở lại chịu chết.
Ngoài trấn, Chúc Ngọc Nghiên và những người khác đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, các nàng biết rõ, tuyệt đối không thể để cho luồng năng lượng này lan ra xung quanh, nhất thời tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền khẽ cười một tiếng, thúc đẩy linh lực trong cơ thể, bàn tay vung lên, trực tiếp trấn áp luồng năng lượng này. Sau đó, Tần Nam Huyền vung tay thu tất cả thi thể mọi người lại một chỗ rồi lại vung tay, một ngọn lửa chợt bùng lên từ trên người họ. Phảng phất như có xăng đổ vào, ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, tất cả thi thể đều bốc cháy ngùn ngụt, tỏa ra khói đen cuồn cuộn, tan biến trong không trung. Nhìn những thi thể đang bị thiêu cháy, mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, trong lòng nhất thời có chút cảm thán.
"Được rồi, chúng ta về trước thôi!" Nghe Tần Nam Huyền nói, mọi người đồng loạt gật đầu, Thạch Thanh Tuyền càng có vẻ nôn nóng muốn trở về cửa hàng bình nhỏ để mở bình.
"Điếm chủ, các ngươi cứ về trước đi, bọn ta xem thi thể này cháy xong đã rồi, kiểm tra lại trấn này một chút rồi rời đi sau." Lữ Tú Tài và Bạch Triển Đường nghe Tần Nam Huyền nói xong thì từ chối trở về cùng bọn họ.
"Được!" Tần Nam Huyền cũng không nói nhiều, gật đầu dặn dò họ: "Hai người phải chú ý an toàn."
Hai người gật đầu, sau đó nhìn theo Tần Nam Huyền và những người khác biến mất.
"Tú tài, chúng ta ở lại đây làm gì vậy?!" Bạch Triển Đường vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lữ Tú Tài.
"Ngoài việc ở lại nhìn thi thể bọn họ bị đốt xong ra, ta còn muốn lập bia mộ cho họ nữa." Lữ Tú Tài ánh mắt phức tạp nhìn những thi thể đang bị thiêu hủy, lúc này hắn mới hoàn hồn lại, nơi này lại chết nhiều người đến như vậy.
"Ngươi điên rồi?!" Bạch Triển Đường nghe hắn nói xong, trên mặt lộ vẻ ngơ ngác, đây không phải một hai người mà là ít nhất một vạn người! Nếu như lập bia mộ cho họ, thì phải viết đến khi nào mới xong?
Lữ Tú Tài trên mặt lộ vẻ im lặng, tức giận liếc Bạch Triển Đường một cái, bất lực nhổ nước bọt: "Ngươi không biết lập một bia mộ chung cho bọn họ à?!" Hắn tuy có thiện tâm nhưng không đến mức độ đó, hơn một vạn cái tên, cái này là muốn làm tay mình bị phế à!
"À, ngươi phải nói rõ ràng chứ, không thì ta lại tưởng ngươi muốn viết hết tên từng người lên đấy." Bạch Triển Đường bất đắc dĩ nhún vai, ngay từ đầu không nói rõ, mình làm sao biết chỉ là lập một bia mộ chứ.
"Thôi đi, hết nói nổi với ngươi, ngươi mau đi tìm xem trong trấn có chỗ nào thích hợp làm bia mộ không."
"Sao ta phải đi tìm chứ?!"
"Vậy hay là ta đi?! Ngươi khắc chữ à?!"
"Thôi tính đi, hay là ta đi cho rồi." Bạch Triển Đường suy nghĩ một chút, chuyện này vẫn nên để Lữ Tú Tài làm thì tốt hơn. Bản thân hắn tuy trình độ văn hóa không thấp nhưng nếu nói về viết chữ, thì vẫn phải xem Lữ Tú Tài, dù sao người thi đậu tú tài, tuy không bằng những danh nhân nhưng vẫn hơn chữ viết của hắn rất nhiều.
Một lát sau, Bạch Triển Đường không biết từ đâu kiếm được một tấm bia mộ, lôi đến trước mặt Lữ Tú Tài. "Nhìn này, tấm này đủ không?!"
"Ừm!" Lữ Tú Tài gật đầu, dùng nội lực nâng tấm bia lên, rồi bắt đầu khắc chữ lên trên. Chờ hắn khắc xong thì chắc thi thể của cương thi cũng đã bị đốt gần hết rồi. Cũng không biết điếm chủ dùng thủ đoạn gì, mà lửa lại cháy nhanh như vậy. Bạch Triển Đường dẹp những tạp niệm trong lòng, theo lời Lữ Tú Tài, đem tấm bia đặt ở lối vào trấn không người.
"À phải rồi, tú tài!" Bạch Triển Đường đột nhiên vẻ mặt thần bí nhìn Lữ Tú Tài. "Bọn họ chết rồi, tiền của họ chắc còn đấy, hay là chúng ta..."
"Như vậy không tốt đâu?!" Lữ Tú Tài nhất thời hiểu được ý của Bạch Triển Đường, nhất thời trên mặt lộ vẻ bối rối. Hắn tuy rất cần tiền nhưng cảm thấy dùng tiền của người chết như vậy có chút không hay.
"Sao lại không được chứ?!" Bạch Triển Đường ngẩn người một chút, vẻ mặt thật thà nhìn hắn: "Ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta không lấy, đến lúc đó vẫn sẽ bị người khác lấy thôi."
"Nếu như ngươi thực sự cảm thấy có chút băn khoăn, thì chúng ta có thể dùng số tiền này đi làm một ít việc thiện!"
Nghe Bạch Triển Đường nói vậy, Lữ Tú Tài không kìm lòng được mà có chút động lòng, bởi vì Bạch Triển Đường nói rất có lý, mình không lấy, thì đến lúc đó cũng sẽ có người khác lấy! Thà rằng tự mình lấy để làm chút chuyện tốt! Thấy Lữ Tú Tài có chút động lòng, Bạch Triển Đường tiếp tục nói: "Huống hồ ngươi mở bình cũng cần tiền, ngươi cân đo đong đếm xem, chỉ dựa vào số tiền mà chưởng quỹ đưa cho ngươi, thì chỉ đủ để mở một cái bình."
Sau khi nói xong, Bạch Triển Đường nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.
"Được!" Nghe Bạch Triển Đường phân tích lợi hại cho mình xong, cuối cùng Lữ Tú Tài gật đầu, đằng nào tiền cũng bị người khác lấy, chi bằng tự mình cầm, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ những người có cuộc sống khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận