Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 440: Chúc Ngọc Nghiên hiện thân, xui xẻo Thạch Chi Hiên (canh tư )

Chương 440: Chúc Ngọc Nghiên hiện thân, xui xẻo Thạch Chi Hiên (canh tư)
Vừa mới phá vỡ Senbonzakura, Phạm Thanh Huệ phát hiện mình rơi vào giữa bóng tối vô biên. Lập tức vung kiếm trực tiếp đánh tan Hắc Quan đang bao phủ mình. Mặc dù chỉ là khốn trụ Phạm Thanh Huệ trong khoảnh khắc, thế nhưng lúc này Loan Loan cùng Bạch Thanh Nhi đã thối lui đến nơi xa, sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng, nhất thời hiểu ra Phạm Thanh Huệ chắc chắn đã sử dụng món đồ có thể khôi phục thực lực. Điều này thật phiền phức, Loan Loan không ngờ tới Sư Phi Huyên này lại sử dụng Mạc Danh kiếm pháp lợi hại như vậy, lại có thể đồng thời ngăn cản mình và Bạch Thanh Nhi. Phải biết rằng hiện tại Bạch Thanh Nhi đang sở hữu thực lực tông sư sơ kỳ, tuy ở thế yếu nhưng tóm lại vẫn cầm chân được một đoạn thời gian. Có thể thấy được Mạc Danh kiếm pháp này bất phàm. Phải biết rằng lúc trước Sư Phi Huyên sử dụng Từ Hàng kiếm điển, cũng chỉ là hơi nhỉnh hơn nàng một chút, tuyệt đối không thể làm được như bây giờ. Loan Loan tuy muốn báo thù cho sư phụ, thế nhưng nàng không phải người ngu. Nếu tiếp tục đánh nhau như vậy, các nàng chắc chắn phải chết ở đây. Trong lòng đã dâng lên ý nghĩ bỏ chạy.
Tựa hồ như nhìn thấu được suy nghĩ của Loan Loan, Phạm Thanh Huệ hóa thành một đạo bóng trắng vọt tới, Sư Phi Huyên cũng theo sát phía sau. Xem bộ dáng là không muốn cho Loan Loan một chút cơ hội nào để chạy trốn. Ngay khi Phạm Thanh Huệ đi tới trước người Loan Loan, một bàn tay trắng nõn tinh tế hướng phía sau lưng Phạm Thanh Huệ đánh tới.
"Sư phụ, cẩn thận phía sau!" Lúc này Ngôn Tĩnh Am ở phía sau vẻ mặt khẩn trương lên tiếng nhắc nhở Phạm Thanh Huệ.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn tinh tế này chính là Chúc Ngọc Nghiên. Nàng vừa mới sử dụng thất vô tuyệt cảnh trong Thánh Tâm Quyết, tránh khỏi năng lượng vừa mới va chạm bộc phát ra. Núp ở một nơi không ai chú ý tới gây dựng lại, dán thêm một lá ẩn thân phù, một mực tìm cơ hội xung quanh. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất của nàng. Nghe thấy lời Ngôn Tĩnh Am nói, Phạm Thanh Huệ lập tức cảm giác được phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Nàng cũng biết Chúc Ngọc Nghiên nhất định đang núp ở đâu đó, nhưng không biết nàng đã làm cách nào ẩn mình được.
Loan Loan tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức cũng khống chế Senbonzakura hướng phía Phạm Thanh Huệ tiến lên, mình cũng hóa thành một đạo bóng người màu hồng phấn, trực tiếp xông về phía nàng.
Đối mặt cục diện như vậy, Phạm Thanh Huệ không kịp nghĩ nhiều, không chút do dự lấy ra một Mộc Đầu Nhân từ trong ngực lựa chọn sử dụng. Trong nháy mắt, nàng suy nghĩ chín cái tên, bao gồm Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan, Bạch Thanh Nhi, các vị trưởng lão mây, hà của Âm Quỳ phái, và cả tên Thạch Chi Hiên, không biết là vô tình hay cố ý. Tức khắc, trên người Mộc Đầu Nhân hiện ra một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự, hướng phía những người được chọn bao phủ tới. Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan, còn có Bạch Thanh Nhi, mây, hà hai vị trưởng lão, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người. Cả Văn Thải Đình cùng Đán Mai đang làm việc cho Âm Quỳ phái cũng đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự truyền đến, sau đó cũng biến mất ở Âm Quỳ phái.
Thạch Chi Hiên đang đứng một bên xem kịch đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự bao phủ lấy mình. Đồng tử hắn hơi co lại, nội lực trong cơ thể vận chuyển, muốn chống lại cái lực lượng này. Lập tức, một cỗ khí tức cường đại mang theo tà ác từ trên người hắn dâng lên. Tóc tung bay, vạt áo trên người không gió mà bay, đám người cảm thấy như yết hầu bị người bóp nghẹn, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Phạm Thanh Huệ mấy người cũng cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đặt trên người, vận chuyển nội lực đối kháng. Các nàng còn như vậy, những người khác càng thêm không xong. Những người có tu vi không đủ, lá gan lại không lớn đã sống sờ sờ sợ tè ra quần, trực tiếp bị cỗ khí thế cường đại này đè xuống đất, không thể nhúc nhích. Bất quá lúc này cũng không ai nhìn hắn chế giễu, bởi vì tất cả đều đang bận đối kháng áp lực. Trong nháy mắt áp lực truyền đến, Tần Nam Huyền phất tay, nội lực tuôn ra trực tiếp bao vây lấy các nàng, cho nên bọn họ không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào.
Khúc Phi Yên vẻ mặt kinh ngạc mở miệng: "Người kia chẳng lẽ là cường giả thiên nhân cảnh giới trong truyền thuyết?"
Liên Tinh sắc mặt ngưng trọng gật đầu: "Không sai, nhìn dáng vẻ của hắn, hắn phải là Tà Vương Thạch Chi Hiên trong truyền thuyết!!!"
"Chỉ bất quá hắn đột nhiên phóng thích tức giận làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ là chứng kiến Chúc Ngọc Nghiên bị bắt đi nên tức giận?"
Bởi vì bọn họ không phải là người dự thi, không cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại không cách nào kháng cự này, nên chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của mình. Bất quá, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của Thạch Chi Hiên bất quá cũng là phí công, cuối cùng vẫn tại chỗ biến mất. Tức thời khí thế tiêu tán, áp lực trên người mọi người cũng biến mất, bọn họ cũng khôi phục lại hô hấp bình thường.
"Sống...sống lại!"
"Quá kinh khủng! Lúc nãy ta bị trấn áp đến nỗi không thể nói được lời nào!"
"Đúng vậy, ta vừa nãy đứng gần hắn, chút nữa đã bị khí thế của hắn giết chết rồi."
"Vừa nãy cảm nhận được hơi thở của hắn cực kỳ tà ác, giống như người trong ma giáo lợi hại."
Theo mọi người nghị luận, đều mơ hồ đoán ra thân phận của người này là Tà Vương Thạch Chi Hiên. Bởi vì ở Đại Tùy chỉ có hai người như vậy. Một là Tà Đế Hướng Vũ Điền - chưởng môn Tà Cực Tông đã phá toái hư không theo lời đồn, người còn lại là Tà Vương Thạch Chi Hiên - chưởng môn Hoa Gian phái và Bổ Thiên Đạo. Chỉ là nghe đồn trên phố Thạch Chi Hiên chỉ là Đại Tông Sư cảnh giới, hoàn toàn không phù hợp với thiên nhân cảnh giới mà bây giờ hắn thể hiện, đám người thật muốn đánh chết kẻ đã tung tin đồn này!
Bất quá đám người càng thêm sợ hãi trước Phạm Thanh Huệ, mặc dù không biết các nàng tiêu thất là do tình huống gì, nhưng họ chắc chắn nó liên quan đến Phạm Thanh Huệ. Bọn họ không ngờ tới đến cả Thạch Chi Hiên - cao thủ thiên nhân cảnh giới cũng không thể chống lại. Vậy thì những người có cảnh giới không cao như bọn họ, hoàn toàn không có chút năng lực nào để đối kháng.
"Dĩ nhiên lại là như thế này." Hoàng Dung và mọi người vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ rằng cuối cùng lại thành ra như vậy. Ai cũng không tính là thắng, ai cũng không tính là thua…
Ngay lúc Phạm Thanh Huệ sử dụng con rối kia, tại một Linh Dị Thế Giới khác, một người đang ngồi trên vương vị trầm tư đột nhiên mở mắt ra, nhếch miệng cười: "Lại có thể chơi trò này." Hắn nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào trò chơi của mình. Đột nhiên, hắn lại mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm: "Điều này sao có thể!? Vì sao ta lại không phát hiện được Mộc Đầu Nhân ở đâu? Vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận