Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 630: Cường đại nọc độc! ! Quỷ dị mũ! ! (canh hai )

Chương 630: Nọc độc cường đại! Mũ quỷ dị! (canh hai)
"Tốt lắm, Nọc độc, hắn là huynh đệ ta." Lúc này Khấu Trọng cuối cùng cũng đã hoàn hồn từ trong kinh hãi, không nén được mừng rỡ mở miệng nói: "Đi ra, cho bọn hắn chào hỏi một tiếng đi." Sở dĩ Khấu Trọng kích động như vậy là vì, nọc độc trong thân thể mình thật sự quá mạnh mẽ. Không chỉ có thể bảo vệ được thân thể túc chủ, còn sở hữu khả năng từ trên người kí chủ hấp thụ tri thức, có thể dùng thân thể hắn biến ra trang bị hoặc là vũ khí. Nước miếng của hắn bên trong còn chứa độc chua có tính ăn mòn cực mạnh, nhưng lại có thể phân tách ra đồng thời chiến đấu, có đầy đủ năng lực cảm ứng tâm linh, miễn dịch công kích tinh thần, trì hoãn sự già yếu của kí chủ cùng các loại năng lực khác. Cho nên hắn mới nhất thời lâm vào kinh hãi, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần. Bất quá Nọc độc cũng không phải mạnh mẽ như chính mình tưởng tượng, vẫn có hai nhược điểm trí mạng, một là sợ hỏa diễm, hai là sợ tạp âm. Bởi vậy về sau nếu như gặp phải người biết công kích bằng âm ba, nhất định phải làm cho hắn câm miệng trước, nếu không, không chỉ năng lực của Nọc độc không cách nào sử dụng, bản thân mình cũng sẽ bị hạn chế nhất định.
Nghe thấy lời của Khấu Trọng, Nọc độc từ trong thân thể Khấu Trọng đi ra, hướng phía đám người lên tiếng chào hỏi. "Tê!" Mọi người thấy rõ khuôn mặt của Nọc độc này, nhất thời sợ hãi hít vào một hơi, khuôn mặt do chất dịch độc này tạo thành hoàn toàn không giống mặt người, mà là một biểu cảm rất kỳ dị, quái dị. Từ Tử Lăng có chút lo lắng nhìn Khấu Trọng: "Trọng thiếu, huynh không sao chứ?!" Khấu Trọng lắc đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn Từ Tử Lăng nói: "Lăng thiếu, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ta không sao! Ta cảm giác rất khỏe!" "Ta thậm chí còn có thể cùng hắn dung hợp."
Sau đó Khấu Trọng tâm niệm vừa động, Nọc độc trực tiếp bao trùm toàn thân của hắn, cả người trong nháy mắt biến thành một quái vật màu đen cao hơn tám thước. Liền giống hệt với chất dịch độc mà mọi người vừa nhìn thấy. Đám người bị biến hóa đột ngột này làm cho hoảng sợ, sao Khấu Trọng đột nhiên biến thành quái vật vậy!? "Trọng thiếu! Trọng thiếu!" Từ Tử Lăng thấy biến hóa này, còn tưởng Khấu Trọng bị Nọc độc nuốt chửng, đang chuẩn bị ra tay, liền thấy khuôn mặt Nọc độc biến mất, lộ ra đầu của Khấu Trọng. "Lăng thiếu, huynh xem, ta nói ta không sao mà." Khấu Trọng sau đó giải trừ dung hợp với Nọc độc, biến trở về dáng vẻ người bình thường. Bất quá trong mắt Loan Loan và Tống Sư Đạo tràn đầy vẻ ngưng trọng! Khi Khấu Trọng cùng Nọc độc dung hợp, các nàng cảm nhận được một luồng khí thế to lớn từ trên người Khấu Trọng phát ra, đó là khí thế áp chế đến từ thân thể. Nói cách khác khi Nọc độc dung hợp với Khấu Trọng, hắn tản mát ra là khí thế thân thể chứ không phải áp chế nội lực. Xem ra sau này không thể để Khấu Trọng áp sát được, nếu không thật không nhất định đánh thắng được hắn.
Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng có thể thoải mái chưởng khống Nọc độc như vậy, cũng liền buông được lo âu trong lòng. Khấu Trọng lại phất tay về phía chiếc bình thứ chín. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một vật hình chai màu đỏ rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Khấu Trọng liếc mắt, phát hiện mình không nhận ra vật này. Nhất thời vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền.
«Cháo bát bảo»: Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, sản xuất cháo bát bảo. Vốn có công hiệu kiện tỳ nuôi dạ dày, tiêu tan trệ, giảm béo, ích khí an thần. Trong môi trường bình thường có thể giữ ấm một năm.
Tần Nam Huyền nhìn Khấu Trọng lấy ra vật phẩm giới thiệu, từ từ mở miệng nói: "Bên trong đựng cháo bát bảo, chỉ cần không mở ra, ngươi cứ để bên ngoài, trong vòng một năm đều có thể ăn, nếu ngươi bỏ vào Không Gian Trữ Vật, lúc ăn mới lấy ra, có thể bảo quản, thậm chí lưu lại cho con cháu ngươi ăn cũng không thành vấn đề." Sau khi nói xong, trong đầu Tần Nam Huyền đột nhiên hiện lên một câu, một cháo truyền ba đời, người đi cháo vẫn còn đây!
Nghe Tần Nam Huyền nói đây chỉ là cháo bát bảo, vẻ mặt Khấu Trọng hiện lên sự thất vọng. Nhưng khi nghe cháo có thể bảo quản lâu như vậy, vẻ mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại chuyển thành tiếc nuối. Nếu như nhiều thêm chút nữa, ngược lại có thể dùng để làm quân lương, nhưng đáng tiếc chỉ có một hộp. Vậy thì chỉ có thể nếm món ngon mà thôi. Còn về nghiên cứu kỹ thuật này, Khấu Trọng không hề suy nghĩ tới, nếu có thể nghiên cứu ra thì kỹ thuật này đã sớm được người khác nghiên cứu rồi, hà tất phải đợi đến bọn họ!
Khấu Trọng sau đó đưa cháo bát bảo cho Từ Tử Lăng, rồi phất tay về phía cái bình cuối cùng. "Ba!" Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một chiếc mũ kỳ quái rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Khấu Trọng nhìn chiếc mũ màu đen trước mắt, cảm giác hình dạng chiếc mũ này có chút quái dị, cảm giác không giống mũ Trung Nguyên, lúc này nghi hoặc nhìn Tần Nam Huyền dò hỏi: "Điếm chủ, đây là mũ?!"
«Mũ sám hối»: Đến từ thế giới Doraemon nào đó. Chỉ cần đội chiếc mũ này, trong vòng mười giây không thẳng thắn tội lỗi và sai lầm của mình, mũ sẽ dội một đầu nước lên.
Nghe Khấu Trọng hỏi, Tần Nam Huyền nhìn chiếc mũ mà hắn lấy ra, chậm rãi mở miệng nói: "Đây gọi là mũ sám hối, người đội mũ nếu trong khoảng ba hơi thở, không nói ra lỗi mình đã phạm phải, thì sẽ bị mũ này dội một gáo nước!"
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, hai mắt Khấu Trọng nhất thời sáng lên, vật này ngược lại có thể dùng để kiểm tra xem thủ hạ của mình có trung thành hay không. Như vậy cũng không cần lo lắng bị phản bội. Sau đó Khấu Trọng đem chiếc mũ sám hối như một món bảo bối đưa cho Từ Tử Lăng cất giữ. Những người khác cũng nghĩ đến tác dụng của chiếc mũ này, cũng đang lo lắng xem có nên tìm Khấu Trọng mượn dùng thử không.
Mà Tống Ngọc Trí đã sớm chờ đợi đến có chút nóng ruột, lập tức đưa ba ngàn lượng ngân phiếu cho Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, chúng ta cũng muốn mỗi người mở mười bình phổ thông!"
Tần Nam Huyền nhận ngân phiếu nàng đưa tới, nhạt miệng cười nói: "Được, các ngươi cứ đi chọn đi."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Tống Ngọc Trí liền nhảy nhót đi tới kệ hàng bình phổ thông, bắt đầu chọn bình. Tống Sư Đạo và Tống Lỗ cũng bất đắc dĩ cưng chiều cười, đối với tiểu công chúa của Tống phiệt, bọn họ tự nhiên chỉ có thể yêu chiều, rồi cũng đi đến kệ hàng bình phổ thông bắt đầu chọn bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận