Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 912: Mạc Tiểu Bối có chút emo! ! Mạc Tiểu Bối: Chị dâu, ngươi nghe không! !? (canh một )

Chương 912: Mạc Tiểu Bối có chút buồn bã! ! Mạc Tiểu Bối: Chị dâu, ngươi nghe không! !? (canh một) "Thẻ Trải Nghiệm Học Bá": Đến từ một thế giới khoa học nào đó, sau khi sử dụng, sẽ sở hữu năng lực học tập của một học bá hàng đầu, học bất cứ thứ gì cũng giỏi nhất. Thời gian kéo dài một giờ, sau một tiếng sẽ biến mất, sử dụng xong sẽ sản sinh sự gia tăng nhỏ về trí lực. Nhìn thoáng qua món đồ Mạc Tiểu Bối vừa quay được, Tần Nam Huyền nhất thời nhíu mày, xem ra Mạc Tiểu Bối đây là lọt vào vòng xoáy học tập rồi, hôm nay đã quay ra nhiều món đồ liên quan đến việc học."Đây là một tấm thẻ Trải Nghiệm Học Bá." "Thẻ Trải Nghiệm Học Bá là cái gì? ! ĐIẾM CHỦ ca ca!" Không hiểu vì sao nghe thấy tên thẻ trải nghiệm này, trong lòng Mạc Tiểu Bối đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, nàng cảm thấy vật này giống như cũng liên quan đến học tập, lúc này có chút nghi ngờ hỏi Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Bối, chậm rãi nói: "Thẻ Trải Nghiệm Học Bá sau khi sử dụng, vô luận ngươi học thứ gì cũng sẽ giỏi nhất, thời gian duy trì liên tục nửa canh giờ, sử dụng xong thì trí lực sẽ tăng lên một chút." Nghe Tần Nam Huyền nói xong, Mạc Tiểu Bối vừa mới khá hơn chút, trong nháy mắt lại trở nên đen mặt như nhọ nồi. "Thật là buồn bã, thật là buồn bã mà!" Đông Tương Ngọc đứng bên cạnh nghe vậy thì cười vui vẻ, cả cửa hàng nhỏ đều vang tiếng cười của nàng. Những người khác trong cửa hàng nhỏ đều nhìn Mạc Tiểu Bối với ánh mắt đồng tình. Thảm! Quá thảm! Không ngờ lại có người thảm đến vậy, nếu không phải Đông Tương Ngọc từ đầu đến cuối không có trao đổi riêng gì với đIẾM CHỦ, thì họ đã nghĩ đây là Đông Tương Ngọc và đIẾM CHỦ thông đồng với nhau. "đIẾM CHỦ ca ca, ta có thể không cần không? !" Mạc Tiểu Bối tỏ vẻ đáng thương nhìn Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền vẫn chưa trả lời, Đông Tương Ngọc bên cạnh lập tức biến sắc mặt, vội vàng tiến lên giải thích: "đIẾM CHỦ, xin lỗi, Tiểu Bối đang cao hứng nên nói bậy đó mà!" Đông Tương Ngọc trước tiên giải thích với Tần Nam Huyền một chút, sau đó ân cần nhìn Mạc Tiểu Bối nói: "Ngươi con bé ngốc này, nói linh tinh gì vậy? ! Sao có thể không cần chứ! Ta lại không bắt ngươi dùng ngay bây giờ." Nghe Đông Tương Ngọc nói, trên mặt Tần Nam Huyền lập tức hiện lên vẻ cổ quái, ngươi nhìn bộ dáng của nàng kìa, thật sự giống đang vui vẻ sao? ! Mặt đen gần bằng than rồi kìa. Sau khi được Đông Tương Ngọc nhắc nhở, Mạc Tiểu Bối cuối cùng vẫn cất thẻ bài vào, đồng thời hẹn với Đông Tương Ngọc, chỉ khi nào muốn dùng thì mình mới dùng, Đông Tương Ngọc không được ép nàng. Đông Tương Ngọc suy nghĩ một chút rồi đáp ứng yêu cầu của nàng. Mạc Tiểu Bối cố gắng ổn định tâm trạng u ám của mình, sau đó vung tay về phía cái bình thứ bảy. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một thanh trường kiếm lớn bằng bàn tay rơi ra, lơ lửng giữa không trung! Mạc Tiểu Bối vẻ mặt tò mò nhìn thanh trường kiếm lớn bằng bàn tay trước mặt! Chỉ thấy thanh trường kiếm này toàn thân màu tím, mũi kiếm chia làm ba nhánh, toàn bộ thân kiếm tản ra ánh sáng tím nhạt hài hòa, trông thần bí khó lường. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua người ta cũng biết đây là một thanh Thần Binh. Mặt Mạc Tiểu Bối lập tức lộ vẻ hưng phấn, không nhịn được hỏi Tần Nam Huyền: "đIẾM CHỦ, đây là một thanh Thần Binh sao?" "Tử Vân Kiếm": Đến từ một thế giới hồng miêu Lam Thỏ nào đó, một trong Thất Kiếm, kiếm một tay, dài ba thước một tấc, hàn thiết rèn thành, thân kiếm toàn thân màu tím đậm, lại phát ra khí độ tử khí hài hòa, phối hợp với Tử Vân tâm pháp và Tử Vân kiếm pháp, có thể phát huy uy lực mạnh nhất của Tử Vân kiếm, nếu có thể hợp nhất với sáu thanh thần kiếm còn lại thì sẽ bộc phát ra sức mạnh khủng bố khổng lồ hơn. Nghe Mạc Tiểu Bối hỏi, Tần Nam Huyền nhìn về phía thanh trường kiếm nàng vừa quay được, chậm rãi mở miệng nói: "Đây đúng là một món vũ khí tốt." "Nó tên là Tử Vân Kiếm" Sau đó Tần Nam Huyền mở miệng nói lại hiệu quả của Tử Vân Kiếm một lượt, trên mặt Mạc Tiểu Bối lập tức lộ vẻ hưng phấn, không nhịn được đưa tay cầm lấy Tử Vân Kiếm, trong nháy mắt tiếp xúc, Tử Vân Kiếm trực tiếp khôi phục hình dáng ban đầu, trên thân kiếm tỏa ra tử khí nhàn nhạt. Mạc Tiểu Bối có chút vui vẻ bắt chước các hiệp khách giang hồ nàng từng xem, huy động Tử Vân Kiếm trong tay, trong nháy mắt từng đạo tàn ảnh màu tím xuất hiện, trong đó còn kèm theo tiếng gió rít bén nhọn. "Kiếm tốt! Đây mới là kiếm tốt thật sự!" Trong miệng Mạc Tiểu Bối không ngừng phát ra tiếng tấm tắc khen ngợi, một bên cẩn thận đánh giá thanh trường kiếm trong tay. Đông Tương Ngọc phía sau nàng cũng căng thẳng nhìn Mạc Tiểu Bối, rất sợ nàng sơ ý làm bị thương mình. Mạc Tiểu Bối học theo những kiếm khách kia, vung kiếm về phía bình thứ tám. "Ba!" Cùng với một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một chuỗi kẹo hồ lô rơi xuống, lơ lửng giữa không trung. "Kẹo hồ lô!" Thấy kẹo hồ lô rơi ra, trên mặt Mạc Tiểu Bối lập tức hiện vẻ hưng phấn, mặt mày kích động, mắt nhìn vào chuỗi kẹo hồ lô mà không thể rời đi được. "Kẹo hồ lô": Đến từ một thế giới hiện thực nào đó, món kẹo được chế biến từ táo mèo và đường phèn, ăn chua chua ngọt ngọt, có tác dụng khai vị, dưỡng nhan, tăng trí, giải mệt mỏi, thanh nhiệt các loại. Nhưng không được ăn nhiều đường, dễ bị sâu răng. "Đúng vậy, đây là một chuỗi kẹo hồ lô." Nhìn Mạc Tiểu Bối đã thấy được kẹo hồ lô, Tần Nam Huyền đơn giản giới thiệu một chút về 19 tác dụng của nó. Mạc Tiểu Bối lập tức vẻ mặt hưng phấn cầm lấy kẹo hồ lô, sau đó đắc ý nói với Đông Tương Ngọc: "Chị dâu, chị nghe không? !" "đIẾM CHỦ nói kẹo hồ lô có thể tăng trí, vậy sau này không những chị không thể ngăn cản ta ăn kẹo hồ lô mà còn phải mua thêm kẹo hồ lô cho ta ăn nữa." Nghe Mạc Tiểu Bối nói, Đông Tương Ngọc tức giận liếc nàng một cái, không ngờ câu đIẾM CHỦ nói không nên ăn nhiều vì sẽ sâu răng thì nàng không nghe một chữ nào! Mạc Tiểu Bối vừa vui vẻ ăn kẹo hồ lô trong tay, vừa đi sang một bên, nhường vị trí mở bình cho Lữ Tú Tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận