Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 877: Nhậm Doanh Doanh tưởng niệm! ! Dữ tợn nam tử biến hóa! ! (năm canh )

Chương 877: Nhậm Doanh Doanh tưởng nhớ! ! Dữ tợn nam tử biến hóa! ! (năm canh) Nghe Vô Tình nói, Vệ Trinh Trinh chỉ vào bánh bao đã làm xong cùng bát cháo nói: "Vậy làm phiền ngươi giúp mang mấy thứ này ra ngoài nhé!"
"Được!" Vô Tình gật đầu, đi tới phòng bếp bưng đồ mà Vệ Trinh Trinh đã chuẩn bị, hướng phía bàn ăn ở hậu viện đi tới, chờ Tần Nam Huyền bọn họ dậy ăn điểm tâm....
Bên kia, một khách sạn ở thị trấn quanh thành Lạc Dương.
"Cộc cộc cộc..."
"Khách quan, khách quan."
"Ngài có khỏe không?!"
Theo một hồi tiếng gõ cửa cẩn trọng vang lên, dữ tợn nam tử chậm rãi mở mắt, bất quá trong hai mắt của hắn đã tràn đầy sắc tro tàn, có chút chán ghét cùng sợ hãi, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tuyệt vọng nhìn đôi tay của chính mình, chỉ thấy hai tay của hắn đều biến thành giống cương thi nam tử tối qua, móng tay cũng biến thành màu đen, tỏa ra hàn quang u ám.
Trải qua một đêm nỗ lực của dữ tợn nam tử, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được cổ khí tức xui xẻo này dung nhập vào người hắn.
"Khách quan, ta muốn vào đây~!"
Tiểu Lục tử gõ nửa thiên môn, không nghe được bất kỳ hồi âm nào, liền chuẩn bị trực tiếp phá cửa xông vào, xem tình hình trong phòng.
"Ta không sao..." Dữ tợn nam tử vội vàng mở miệng trả lời Tiểu Lục tử, hắn cũng không muốn bị người khác phát hiện ra bộ dạng quỷ quái này của mình. Nhưng mà, giọng nói của hắn lại băng lãnh chói tai, phảng phất như là người chết đang nói chuyện vậy.
Tiểu Lục tử nghe thấy vậy, nhất thời cả người run lên, cảm giác như mình đang nói chuyện với một người chết, bất quá người chết sao có thể nói được chứ.
Tiểu Lục tử ổn định lại tâm thần, tự trấn an mình, tiếp tục nói: "Vậy khách quan ngài có muốn ăn cơm không? Tôi đưa lên cho ngài."
"Được!" Giọng nói chói tai của dữ tợn nam tử tiếp tục từ trong phòng vọng ra.
Tiểu Lục tử xuống lầu kể tin này cho chưởng quỹ.
"Vậy ngươi đi chuẩn bị cơm nước cho hắn đi!" Chưởng quỹ tươi cười gật đầu, xem ra trận tranh đấu tối qua là dữ tợn nam tử này thắng, mình cũng không cần báo quan nữa, thật ra giúp mình tiết kiệm được một khoản tiền, dù sao mỗi lần báo quan, quan sai đến xử lý án mạng, mình không chỉ phải lên xuống chuẩn bị mà còn khiến sinh ý của khách sạn bị ảnh hưởng, còn như việc Tiểu Lục tử nói, giọng của vị khách này như người chết, vậy thì có liên quan gì tới mình chứ, chỉ cần không chết ở trong khách sạn của mình là được rồi.
"Dạ." Tiểu Lục tử đáp một tiếng sau đó đi chuẩn bị điểm tâm cho dữ tợn nam tử....
Bên kia, bên trong cửa hàng nhỏ, sau khi ăn xong điểm tâm, Tần Nam Huyền mở cửa tiệm, bắt đầu nghênh đón một ngày tràn đầy nguyên khí.
Sau đó liền thấy một chiếc xe ngựa, đang lẳng lặng đỗ ở trước cửa hàng nhỏ.
Nhậm Doanh Doanh ngồi trên xe ngựa nhìn thấy cửa hàng nhỏ mở cửa, trên mặt nhất thời lộ ra một tia thần sắc mừng rỡ.
"Cha, cửa hàng nhỏ mở cửa rồi, cha xuống xe đi!" bọn họ vừa đến Lạc Dương hôm nay, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy thẳng tới cửa hàng nhỏ này.
Nhậm Ngã Hành chậm rãi mở mắt ra, vén rèm bước xuống. Hai người hướng vào cửa hàng nhỏ, liền thấy Tần Nam Huyền lúc này đang vuốt ve con mèo nhỏ trước mặt.
"Điếm chủ, đã lâu không gặp a!"
Lần nữa nhìn thấy Tần Nam Huyền, Nhậm Doanh Doanh không nhịn được lòng nhớ nhung, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn Tần Nam Huyền, trong đôi mắt đẹp tựa như đang kể hết nỗi nhớ vô tận của nàng.
Nếu như không có phụ thân ở đây, có lẽ Nhậm Doanh Doanh đã nhào tới, ôm lấy Tần Nam Huyền mà thổ lộ nỗi lòng rồi.
Tần Nam Huyền ngừng động tác trên tay lại, kinh ngạc nhìn Nhậm Doanh Doanh một cái, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng mở miệng nói: "Doanh Doanh, đã lâu không gặp!"
"x·i·n l·ỗ·i, điếm chủ, thời gian trước có chút chuyện phải làm, cho nên vẫn chưa đến thăm điếm chủ được," cũng xin điếm chủ thứ lỗi!"
Tần Nam Huyền khoát tay áo, nhẹ nhàng cười nói: "Không sao, việc chính quan trọng hơn!"
Sau đó ánh mắt rơi vào Nhậm Ngã Hành có vẻ tang thương.
"Điếm chủ, đã lâu không gặp!"
Nhậm Ngã Hành lúc này đã không còn hăng hái như lúc mới từ trong Tây Hồ đi ra nữa, mà có chút chán nản khổ sở cười nhìn Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền ôn hòa gật đầu cười.
"Điếm chủ, tay của cha ta còn có hy vọng khôi phục không?!" Nhậm Doanh Doanh nói chuyện ôn tồn với Tần Nam Huyền một hồi sau, có chút nóng nảy hỏi Tần Nam Huyền.
Nghe thấy lời này của Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành cũng không kìm được mà mong đợi nhìn Tần Nam Huyền.
"Có thể, trong bình có rất nhiều đồ có thể giúp tay gãy liền lại được."
Nghe được Tần Nam Huyền trả lời khẳng định, vẻ chán nản trên mặt Nhậm Ngã Hành quét sạch, nhất thời có chút không nhịn được mà nói: "Điếm chủ, ta và Doanh Doanh mở mười bình thường!"
Nghe được cha mình vẫn có thể phục hồi, trên mặt Nhậm Doanh Doanh cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, bọn họ tới đây cũng là ôm theo tia hi vọng cuối cùng, không ngờ ở đây của điếm chủ lại thật sự có bảo vật như thế này.
Lúc này không chần chờ nữa, lấy từ trong ngực ra hai nghìn lượng ngân phiếu đưa cho Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu, khẽ cười nói: "Đi chọn bình đi!"
Nhậm Ngã Hành và Nhậm Doanh Doanh cùng đi đến trước kệ bình thường, bắt đầu nghiêm túc chọn bình, dù sao chuyện này liên quan đến tay của Nhậm Ngã Hành có thể tái sinh, 4.2 nhất định phải cẩn trọng và thận trọng lựa chọn....
Bên kia, tại một thị trấn lân cận thành Lạc Dương, Nhạc Bất Quần đã tới một khách sạn khác.
Một gian phòng tất cả các cửa sổ đều được che bằng vải.
Nam tử mặt mày hung dữ có chút bực bội hất đổ đồ ăn trên bàn xuống đất, hắn không biết vì sao, mình rõ ràng đang rất đói, nhưng khi nhìn mấy thứ này lại không thể ăn được.
Hơn nữa hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang trở nên cứng ngắc, vốn đã chí cương nay hắn lại dùng dao nhẹ nhàng vạch lên da một đường, chính mình vậy mà không cảm thấy đau đớn gì.
Trong lòng hắn có chút sợ hãi, có lẽ mình cũng sắp biến thành cái thứ không người không quỷ quái dị đó rồi.
"Không, ta không muốn biến thành quái vật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận