Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 518: Đông Phương Bất Bại: Chữa thương không bằng mở bình! ! Có hy vọng đột phá Bạch Triển Đường! (năm canh )

Chương 518: Đông Phương Bất Bại: Chữa thương không bằng mở bình! ! Có hy vọng đột phá Bạch Triển Đường! (năm canh)
Sau đó Tần Nam Huyền lắc đầu, bị ý nghĩ này của mình chọc cười. Yêu Nguyệt chắc là đơn thuần thích loại ca khúc này thôi, biểu hiện bình thường của nàng và khí chất tỏa ra trên người, cũng không giống một cô nàng ngọt ngào, ngược lại thì giống như một bá đạo tổng tài.
Ngay khi Tần Nam Huyền đang suy tính, lúc này một tên nam tử dáo dác moi ở cửa hàng, lén lút đánh giá tình hình bên trong cửa hàng, chính là Bạch Triển Đường đến đây mở bình. Hắn vừa ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng hát truyền ra, cảm giác giống như âm thanh phát ra từ máy ghi âm, nhưng lại thấy giọng hát có chút quen thuộc dị thường, cho nên mới có màn này.
Khi chứng kiến người đang hát lại là Yêu Nguyệt, Bạch Triển Đường giật mình há hốc mồm, cằm như muốn rớt xuống. Yêu Nguyệt hát không có gì lạ, nhưng hát bài ngọt ngào như vậy rõ ràng không hợp với khí chất của nàng.
Yêu Nguyệt cũng thấy Bạch Triển Đường lén lút thập thò, nhất thời nhướng mày, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo hắn. Sợ đến nỗi Bạch Triển Đường đang núp ở ngoài cửa toát mồ hôi lạnh, lập tức giả bộ như không có chuyện gì đi vào trong cửa hàng, cố trấn định mở miệng nói với Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ngươi khỏe, ta muốn mở mười cái bình thường."
Nói xong hắn cầm một ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu rồi gật đầu, nhỏ giọng cười nói: "Đi chọn bình đi."
Thấy Yêu Nguyệt không so đo với mình, chỉ ở một bên chơi mạt chược với những người khác. Lúc này Bạch Triển Đường mới thở phào, đi đến kệ bình thường, bắt đầu chọn bình.
...
Bên kia, Ngọc Nương mở bình xong vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trở về tiểu viện nơi Đông Phương Bất Bại đang ở.
Thấy Ngọc Nương cao hứng như vậy, Nghi Lâm biết nàng khẳng định đã nghĩ ra biện pháp, liền sốt ruột mở miệng hỏi: "Sao rồi, ngươi đã nghĩ ra biện pháp sao?"
Ngọc Nương vẻ mặt mừng rỡ gật đầu, rồi gõ cửa phòng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại đang chữa thương nghe tiếng gõ cửa, đoán có thể là Ngọc Nương đi mở bình trở về, mở miệng nói: "Vào đi." Nàng tuy đang chữa thương, nhưng chuyện bên ngoài nàng vẫn rõ, chỉ là lúc nãy đang trong thời khắc mấu chốt của việc chữa thương, nên không lên tiếng.
Ngọc Nương lúc này mới mở cửa phòng đi vào cùng Nghi Lâm. Nghi Lâm vẻ mặt quan tâm nhìn Đông Phương Bất Bại nói: "Tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?"
Ngọc Nương nghe Nghi Lâm nói, nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng vừa gọi giáo chủ là gì? Tỷ tỷ? ! Mình trước đây chưa từng nghe giáo chủ còn có một muội muội à? Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Ngọc Nương.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, ta đã đỡ hơn."
Lúc này Nghi Lâm mới thở phào. Ngọc Nương cũng trấn tĩnh lại, từ trong ngực móc ra dược tề hồi phục vừa lấy được từ cửa hàng bình nhỏ, cung kính đưa cho Đông Phương Bất Bại nói: "Giáo chủ, đây là thánh dược chữa thương, có thể hồi phục hai thành thương thế và hai thành nội lực."
Nàng không hỏi chuyện Nghi Lâm là muội muội của Đông Phương Bất Bại, vì với tư cách là một thủ hạ đủ tư cách, nàng biết điều gì nên hỏi, điều gì không nên hỏi.
Nghe nói dược tề này có thể hồi phục hai thành thương thế và nội lực, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Đông Phương Bất Bại, nhận lấy xem xét, dược thủy trông giống như máu tươi trong bình, nàng mở miệng hỏi: "Đây là đồ lấy từ cửa hàng bình nhỏ?"
Ngọc Nương gật đầu, nếu Đông Phương Bất Bại đã nhắc tới chuyện này trước mặt Nghi Lâm, vậy nghĩa là Nghi Lâm biết chuyện này, cho nên nàng cũng không cần giấu diếm nữa.
Nghi Lâm hơi ngẩn người, thì ra nàng ấy cũng biết cửa hàng bình nhỏ à! Thảo nào vừa nãy thần bí như vậy, hóa ra là đi mở bình.
Đông Phương Bất Bại mở nắp bình, lông mày hơi nhíu lại rồi lập tức uống một hơi cạn sạch, nhất thời cảm thấy một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, nội lực ít ỏi trong cơ thể cũng nhiều hơn. Quả nhiên không hổ là vật phẩm từ bình của điếm chủ, hiệu quả khôi phục thực sự nhanh. Thương thế hồi phục, cả sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều.
Đông Phương Bất Bại điều tức một lát, mở miệng nói: "Đợi ta rửa mặt xong, Nghi Lâm, chúng ta cũng đi mở bình tử." Ở đây ngốc nghếch ngồi đả tọa chữa thương, còn không bằng đi mở bình, có lẽ chỉ cần một lát thời gian, thương thế của mình sẽ khỏi hẳn.
Nghi Lâm gật đầu, rồi cùng Ngọc Nương đi xuống trù phòng đun nước....
...
Bên kia, cửa hàng bình nhỏ, Bạch Triển Đường cũng đã chọn xong mười cái bình muốn mở. Tần Nam Huyền phất tay, bình từ trên giá bay ra, vững vàng rơi xuống bàn mở bình.
Bạch Triển Đường đưa tay đập vào cái bình đầu tiên.
"Ba!"
Âm thanh bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Nhìn quả cầu ánh sáng trắng mình vừa mở được, trên mặt Bạch Triển Đường hiện lên một tia vui sướng, quay đầu hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, cái này là kinh nghiệm hay là nội lực?"
«Một vạn lần chỉ pháp kinh nghiệm»: Đến từ một người tu luyện ở thế giới võ hiệp, kinh nghiệm luyện tập một vạn lần điều khiển, sau khi hấp thu có thể nhận được kinh nghiệm luyện tập một vạn lần.
Nghe Bạch Triển Đường hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn quả cầu ánh sáng trắng hắn mở được, từ tốn nói: "Đây là một quả cầu chứa kinh nghiệm một vạn lần điều khiển."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, trên mặt Bạch Triển Đường lộ rõ vẻ vui mừng, hắn biết loại này không cần tu luyện, có thể trực tiếp chuyển hóa thành kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Lúc này không chút do dự bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng trắng trước mặt.
Cùng với quả cầu ánh sáng trắng bị hấp thu, một bóng người hiện ra trong đầu Bạch Triển Đường, không ngừng tôi luyện chỉ pháp của mình. Sau khi xem xong bóng người diễn luyện, Bạch Triển Đường cảm thấy ngón tay mình xuất hiện chút biến hóa, đó là sự kiểm soát với lực đạo ngón tay. Hắn cảm thấy mình dùng Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ lại tăng thêm một bước, theo đà này, hắn cảm thấy thậm chí mình có thể dựa vào việc mở bình để tu luyện tới cảnh giới cao nhất của Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ - cách không điểm huyệt. Phải biết rằng, đây chỉ có những trưởng lão của Quỳ Hoa Phái, còn cả Chưởng Môn mới đạt được cảnh giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận