Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 904: Tiểu Long Nữ: Điếm chủ, thật là khổ! ! Cái này tờ giấy đến tột cùng có bí mật gì ? ! (canh hai )

Chương 904: Tiểu Long Nữ: Ông chủ, thật là đắng! ! Rốt cuộc tờ giấy này có bí mật gì? ! (Canh hai)
Nghe thấy âm thanh phát ra từ máy móc này, mọi người ngược lại không thấy kỳ lạ, mà Loan Loan thì sắc mặt trong nháy mắt xụ xuống, vẻ mặt ủy khuất cầu cứu nhìn Tần Nam Huyền. Nếu bảo nàng móc ra mấy lượng bạc thì nàng có thể lấy ra được, nhưng bảo nàng xuất ra mấy chục văn thì quả thật hơi khó.
"Ngươi bỏ thỏi bạc vào," "Máy sẽ tự động thối tiền lẻ cho ngươi." Tần Nam Huyền chỉ vào chỗ bỏ tiền cho nàng giải thích. Loan Loan lúc này mới thấy, phía dưới miệng bỏ tiền có ghi dòng giải thích này, nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó bàn tay khẽ lật, một thỏi mười lượng bạc liền xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa tay bỏ bạc vào miệng máy.
"Loảng xoảng!"
Liền nghe thấy máy bên dưới phát ra một tiếng trầm đục, Loan Loan và những người khác lúc này mới phát hiện, phía dưới máy còn có một tấm che có thể mở ra, liền đưa tay kéo tấm che ra, thấy Cola mà mình tâm tâm niệm niệm đang an tĩnh nằm ở bên trong. Mặt Loan Loan vui vẻ, vội vàng lấy Cola ra, mở nắp uống một ngụm.
"Sảng khoái! ! !" Loan Loan không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, vị Cola này giống hệt như vị nàng đã uống trước đó. Nếm thử một miếng xong, Loan Loan cũng không vội uống tiếp, mà là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nghiên cứu màn hình. Chỉ thấy phía trên có nút tiếp tục mua sắm và lấy tiền lẻ. Trong nháy mắt hiểu ý, tiểu thủ vung lên, vẻ mặt hào phóng hướng mọi người nói: "Hôm nay toàn bộ chi phí đồ uống, Loan Loan ta bao," "Mọi người muốn uống gì thì tùy tiện mua."
"Ư, tốt, tỷ tỷ Loan Loan thật giỏi," "Tỷ tỷ Loan Loan thật là hào phóng! ! !" Khúc Phi Yên vô cùng tích cực nịnh nọt Loan Loan, những người khác nhìn vẻ mặt mong được khen của Loan Loan, đều không nhịn được cười, góp lời khen nàng một chút. Sau đó mọi người đều chọn đồ uống riêng mình, cuối cùng còn dư một chút tiền, Loan Loan cũng không trả lại mà trực tiếp dùng số tiền còn lại mua hết các loại đồ uống, đằng nào cũng có Trữ Vật Giới Chỉ, không sợ đến lúc đó lãng phí.
Mọi người nếm thử đồ uống trong tay, đều đồng loạt hai mắt sáng lên, đồ uống này uống rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả trà họ thường uống. Chỉ có Tiểu Long Nữ uống một ngụm đồ uống của mình, nhất thời trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại như quả mướp đắng, làm bộ đáng thương nhìn Tần Nam Huyền.
"Đắng! ! ~!"
Tần Nam Huyền nhìn kỹ một chút, hóa ra nha đầu nhỏ này chọn một chai cà phê, hơn nữa còn là loại nguyên vị không đường, vị cà phê tự nhiên siêu cấp đắng chát. Tần Nam Huyền nhận lấy, đưa Cola trong tay mình cho nàng.
"Long Nhi, đây là cà phê, là loại đồ uống có thể giúp tỉnh táo, rất chát," "Lần sau đừng chọn loại màu đen này."
"Ngao!" "Ta thấy cái chai nó nhỏ," "Ta tưởng là chuẩn bị cho ta." Tiểu Long Nữ ủy khuất kể với Tần Nam Huyền, thong thả nếm thử một miếng Cola, lập tức hai mắt sáng lên, ngon quá, ngọt ngào. Lúc này liền cô lỗ cô lỗ uống.
Tần Nam Huyền lắc đầu, khẽ cười uống một ngụm cà phê, lập tức cảm thấy một hương vị quen thuộc xộc lên đầu, đó là hương vị kỷ niệm thời kỳ mới vào nghề ngày đêm làm việc. Nhớ lại lúc ban đầu mới đi làm, hoàn toàn nhờ cà phê đen này kéo dài mạng sống.
Một lát sau, Tần Nam Huyền lắc đầu, chỉ vào một tấm ván gỗ khác từ từ mở miệng nói: "Đây là một bộ cờ tướng bằng Hán Bạch Ngọc, bên ngoài tấm ván gỗ là lớp bảo vệ," "Giá trị không nhỏ."
"A, là cờ tướng à? !" Nhạc Linh San nghe thấy đây là cờ tướng thì thất vọng thoáng qua trên mặt, nàng ghét nhất là chơi cờ tướng. Nhưng nghe Tần Nam Huyền nói làm bằng Hán Bạch Ngọc, trong lòng lại nghĩ có nên đem bán đi không. Sau đó vẫn quyết định không bán bộ cờ tướng, cứ để trong cửa hàng, có ai thích chơi thì còn có cái để giải trí.
Nhạc Linh San đưa tay cầm bộ cờ xuống, để sang một bên, sau đó phẩy tay về phía cái bình thứ tám.
"Ba!"
Tiếng bình vỡ vang lên, một tờ giấy rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy Nhạc Linh San lấy ra một tờ giấy, vẻ mặt Ninh Trung Tắc lập tức trở nên có chút ngưng trọng, nàng nhớ tới tờ giấy mình đã lấy được trước đó, nếu không phải thông tin ghi trên đó thì nàng cũng không đề phòng Nhạc Bất Quần. Không biết lần này trên tờ giấy này sẽ ghi cái gì quan trọng.
Thấy vẻ mặt mẫu thân thay đổi, Nhạc Linh San lo lắng nhìn Ninh Trung Tắc hỏi: "Nương, người làm sao vậy? !"
"Vi nương không sao, ông chủ," "Tờ giấy này là vật gì vậy? ! !" Nghe thấy mẫu thân hỏi, Nhạc Linh San cũng nhìn Tần Nam Huyền hỏi.
« Phương pháp luyện chế mì thịt cá nhão »: Đến từ một thế giới ẩm thực nào đó, món mì đặc biệt do Lưu Ngang Tinh làm ra khi thi đầu bếp cấp Codd. Lấy cá nhão làm nguyên liệu chính, cá mực làm sợi cắt nhỏ làm nhân mì, nhét vào bên trong cá nhão, phối hợp thêm thịt cá diêu hồng cùng canh cá diêu hồng, có thể làm ra một chén mì thịt cá nhão cực kỳ mỹ vị.
Nghe Ninh Trung Tắc hỏi, Tần Nam Huyền liếc mắt nhìn tờ giấy Nhạc Linh San vừa lấy, từ tốn nói: "Đây là một tờ thực đơn," "Bên trên ghi lại cách làm một món ăn gọi là mì thịt cá nhão."
Nghe Tần Nam Huyền nói tờ giấy chỉ là một trang thực đơn, trong lòng Ninh Trung Tắc thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt cũng hiện lên một tia thất vọng. Nhạc Linh San nghe nói chỉ là cách chế biến món ăn, liền mất hứng thú với tờ giấy, tuy nàng nấu ăn cũng không tệ, nhưng đứng trước Vệ Trinh Trinh và Hoàng Dung thì cũng chỉ là hạt cát giữa biển khơi. Nhạc Linh San cầm tờ giấy lên xem qua rồi đưa cho Vệ Trinh Trinh.
"Tỷ Trinh Trinh, cái này cho mọi người."
Vệ Trinh Trinh mỉm cười nhận lấy, chuẩn bị xem phương pháp làm mì thịt cá nhão ghi trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận