Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 796: Yêu ngẩn người Chung Linh! ! Vương Thế Sung cảm kích! ! (canh một )

"Ngươi đi ra xem một chút sẽ biết." A Chu cũng không giải thích nhiều, mà bảo Chung Linh tự mình đi ra ngoài xem. Tự mắt nhìn thấy, chắc chắn có sức thuyết phục hơn là nghe người khác nói. Dù sao nàng rất rõ, nơi chốn thần kỳ như cửa hàng bình nhỏ này, nếu không tận mắt thấy, dù người khác nói hoa mỹ cỡ nào, nàng cũng sẽ nghi ngờ, nhưng một khi tận mắt chứng kiến rồi thì dù trong lòng còn hoài nghi, cũng không khỏi tin đây là sự thật. Chung Linh tò mò nhìn ra ngoài, liền thấy nơi đây quả thực không hề giống thành thị Đại Lý vương triều, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Chờ Chung Linh hoàn hồn lại, thì thấy một người xách theo cái rương đi tới, nhưng nàng lại không để ý mà vẻ mặt hưng phấn: "Cái này thần kỳ quá," "Tỷ tỷ, các ngươi là tiên ?!" "Không phải, chúng ta không phải, nhưng điếm chủ..." A Chu lắc đầu, bảo là các nàng không phải thần tiên, nhưng khi nói tới điếm chủ thì lại dừng lại. "Điếm chủ, ta lại tới quấy rầy ngươi." Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Vương Thế Sung, cắt ngang lời truy hỏi của Chung Linh. Vương Thế Sung vừa vào liền thấy mọi người hình như đang thảo luận chuyện gì, hắn vừa tới, mọi người liền nhìn sang. Tuy rằng Vương Thế Sung đã từng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng bị Tần Nam Huyền nhìn chăm chú, trong lòng cũng hơi bối rối, có chút cẩn thận dò hỏi: "Điếm chủ, hay là ta ra ngoài trước!?" "Vương Thái Thú, hôm nay qua đây lại có chuyện gì không?!" Tần Nam Huyền buồn cười nhìn Vương Thế Sung hỏi, dù sao làm Thái Thú một thành, công vụ hàng ngày vẫn đủ bận rộn, lại còn lo lắng cho dân chúng, thật không có nhiều thời gian rảnh, đặc biệt là gần đây bên trong thành Lạc Dương thì còn đỡ, ngoài thành đã bắt đầu xuất hiện tình huống dân chúng chết cóng, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách tốt giải quyết, hắn đã vội đến sứt đầu mẻ trán, còn phải tìm chỗ xử lý t·h·i t·hể, nếu không sẽ phát sinh ôn dịch, lại càng thêm phiền phức. Nếu không phải vì muốn những người dân này có thể ăn chút thịt trong mùa đông, hắn cũng sẽ không đặc biệt mở tiệc thịt heo, tất nhiên tiền thì vẫn muốn kiếm, có điều giá cả tương đối thấp, không nói là mỗi ngày có thể ăn, nhưng một tháng cũng có thể ăn ba bốn lần như vậy, còn hơn là một hai tháng cũng không ăn được chút thịt nào. Sau đó, Vương Thế Sung đem ý tưởng của mình nói cho Tần Nam Huyền, rồi hướng Tần Nam Huyền phát lời mời: "Điếm chủ, đến lúc đó có thể mời ngươi tham gia yến tiệc lần này không?" Nói xong, mặt Vương Thế Sung lộ rõ vẻ lo lắng nhìn Tần Nam Huyền, thật sự, đến gặp Thánh Thượng hắn cũng không hề lo lắng như vậy. Tần Nam Huyền trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, đồng ý lời mời của Vương Thế Sung. Thấy Tần Nam Huyền đồng ý lời mời của mình, Vương Thế Sung lúc này mới yên tâm lại, sau đó chỉ vào cái rương gỗ lớn: "Điếm chủ, đây là chút thịt bò ta chuẩn bị cho ngươi, còn mong ngươi đừng chê." Lúc này Chung Linh mới biết cái rương lớn Vương Thế Sung mang theo, bên trong đựng thịt bò, một cái rương lớn như vậy, chắc phải cả một con bò. Tần Nam Huyền gật đầu bảo Vệ Trinh Trinh nhận lấy. Vệ Trinh Trinh mới xách rương, đi về phía hậu viện. Vương Thế Sung nói với Tần Nam Huyền thời gian tổ chức yến hội, sau đó cáo từ, hắn còn phải trở về chuẩn bị những việc liên quan đến yến tiệc. "Chờ đã." Tần Nam Huyền đột nhiên gọi Vương Thế Sung lại, rồi vừa động ý nghĩ, một vật hình dáng kỳ dị xuất hiện trước mặt Vương Thế Sung. Chung Linh thấy cảnh tượng này, nhất thời con ngươi hơi co lại, lộ rõ vẻ kinh hãi, ngón tay chỉ vào cỗ máy sợi bông thủ công mini đột ngột xuất hiện. "Cái này... cái này..." A Chu thấy Chung Linh kích động đến nói không nên lời, kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi không phải ngươi hỏi chúng ta có phải thần tiên không? Chúng ta không phải, nhưng điếm chủ là, ngài chính là thần tiên tới cứu ta vượt qua khổ hải." Trong mắt A Chu lóe lên vẻ si mê nhìn Tần Nam Huyền, chỉ sau một khoảng thời gian sống ở cửa hàng bình nhỏ này, nàng mới biết ý nghĩa thực sự của cuộc sống, cảm giác được cần đến và tôn trọng. "Tê!" Chung Linh nghe lời của A Chu, tuy rằng trùng với suy đoán trong lòng, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi. "Điếm chủ, đây là vật gì?!" Vương Thế Sung vẻ mặt tò mò đánh giá cỗ máy trước mặt, hắn không nhận ra được công dụng của nó. "Máy kéo sợi bông thủ công mini." Tần Nam Huyền chỉ vào cỗ máy này, đem công năng và tác dụng của nó nói hết cho Vương Thế Sung. Vương Thế Sung nghe xong, mặt nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn cùng kích động, bản thân mới đang lo lắng, làm sao giải quyết vấn đề qua đông này, tận lực giảm bớt số dân tử vong, không ngờ điếm chủ lại ban cho một vật tốt như vậy, nó có thể giúp cho càng nhiều người sống sót. "Đa tạ điếm chủ." Hoàn hồn lại, Vương Thế Sung vẻ mặt cung kính và cảm kích nhìn Tần Nam Huyền. "Không có gì! Cái này thao tác cụ thể thế nào, nếu ngươi quên mất," "Ở bên cạnh cũng có ghi." Vương Thế Sung lại lần nữa cung kính hướng Tần Nam Huyền thi lễ, rồi mang theo máy kéo sợi bông thủ công mini chạy về phía phủ thái thú. Hắn phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện này. Chung Linh cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, đi tới trước mặt Tần Nam Huyền cẩn thận quan sát hắn. Nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt, ngoài việc so với mấy soái ca giang hồ tuấn tú hơn rất nhiều, đẹp trai hơn rất nhiều, thì không còn điểm khác biệt nào. Nhưng khi ở khoảng cách gần như vậy đứng cạnh Tần Nam Huyền, ngửi được hương khí đặc biệt trên người hắn, nhất thời Chung Linh thậm chí còn ngẩn người. "Chung cô nương, ngươi không sao chứ?!" Tần Nam Huyền cười nhạt nhìn Chung Linh đang đột nhiên ngẩn ngơ.
PS: Cảm tạ chư vị quan khách đại đại đã tặng hoa, vé tháng, đánh giá, và đặt mua! !. (?? Một ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận