Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 600: Lại một cái đào sinh kỹ năng! ! A Chu làm cơm, A Bích đánh đàn! ! (canh hai )

Chứng kiến mình mở ra một quả cầu ánh sáng màu tím, vẻ mặt Vinh Phượng Tường vô cùng kinh ngạc, không ngờ vẫn còn màu sắc quang cầu khác, cũng không biết quang cầu này là thứ gì?! Nhất thời, hắn mang vẻ mặt mong đợi hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, quả cầu ánh sáng màu tím này là cái gì vậy?!"
«Kính Hoa Thủy Nguyệt»: Năng lực thần kỳ đến từ một thế giới Anh Hùng nào đó, khi chịu trọng thương, tiêu hao phân nửa năng lượng trong cơ thể, chân thân ẩn hình trong một hơi thở, đồng thời tạo ra một ảo giác không bị thương kéo dài ba hơi - Người dùng có thể dùng ý tưởng để khống chế ảo giác. Trong vòng hai mươi bốn giờ chỉ có thể sử dụng một lần.
"Vận khí không tệ!" Tần Nam Huyền nhìn Vinh Phượng Tường mở ra đồ vật, khẽ cười nói: "Đây là một kỹ năng tên Kính Hoa Thủy Nguyệt."
Nghe Tần Nam Huyền nói kỹ năng này không tệ, Vinh Phượng Tường lập tức lộ vẻ mừng rỡ, không chờ được bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng màu tím trước mặt. Cùng với việc hấp thu quả cầu ánh sáng màu tím, hiệu quả của Kính Hoa Thủy Nguyệt và cách sử dụng nhất thời hiện lên trong đầu Vinh Phượng Tường.
Chứng kiến kỹ năng này có thể tạo ra ảo giác, Vinh Phượng Tường mừng rỡ ra mặt, lại thêm một kỹ năng bảo toàn tính mạng! Đáng tiếc là thời gian hơi ngắn, nếu không có những kỹ năng bảo mệnh khác, thì ba hơi thở cũng đủ cho người khác tìm ra mình đang bị thương nặng. Bất quá phối hợp với trứng Bách Biến vừa mới mở ra, lại có thể thuận lợi chạy trốn.
Vinh Phượng Tường vô cùng hài lòng với đồ mình mở ra lần này, không chỉ đột phá cảnh giới nội lực, mà còn mở được hai món đồ bảo mệnh. "Hôm nay đến chỗ điếm chủ mở bình, nhận được nhiều đồ như vậy," "Thật sự vô cùng cảm tạ điếm chủ."
Vinh Phượng Tường vẻ mặt cung kính cảm tạ Tần Nam Huyền. Về việc vì sao Tần Nam Huyền mở cửa hàng nhỏ ở đây, hắn không hề quan tâm. Chuyện này không liên quan gì đến mình, chỉ cần mình có thể nhận được cơ duyên, thì việc Tần Nam Huyền mở tiểu điếm ở đây vì lý do gì không quan trọng, nếu như vì một mục đích nào đó, hắn thậm chí nguyện ý ra tay giúp điếm chủ một tay! Hình như điếm chủ thích phụ nữ, xem ra mình cần phải để ý một chút.
Tần Nam Huyền bình tĩnh nói: "Đây đều là do vận khí của ngươi, không liên quan gì đến ta."
Vinh Phượng Tường lần nữa cung kính hành lễ, rồi cáo từ rời khỏi cửa hàng nhỏ. Mộ Dung Phục thấy vậy cũng dẫn theo tứ đại gia thần, cáo từ Tần Nam Huyền rồi quay người rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa hàng nhỏ, Mộ Dung Phục bảo tứ đại gia thần về trước, còn mình thì muốn đi theo dõi Vinh Phượng Tường vừa rời đi, muốn xác định địa chỉ ở của hắn, đợi đến khi tất cả thẻ bài xuất hiện, sẽ có cách đoạt lấy tấm thẻ này.
Thấy bọn họ đã cáo từ ra đi, Đông Tương Ngọc cùng những người khác cũng cáo từ Tần Nam Huyền rời đi. Chút nữa khách nhân sẽ đến ăn cơm, Vô Tình cuối cùng vẫn không nói ra ý định muốn ở lại cửa hàng nhỏ làm thị nữ, mà đi theo Đông Tương Ngọc rời đi. A Chu và A Bích chứng kiến lúc Mộ Dung Phục đi, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Sau đó họ ép loại cảm giác mất mát này xuống đáy lòng, chủ nhân của mình bây giờ có lẽ không phải là hắn nữa rồi.
Sau đó Vệ Trinh Trinh và Hoàng Dung chuẩn bị vào bếp làm cơm, những người khác ai nấy đều đi làm việc riêng của mình. Chỉ có A Chu và A Bích có chút không biết phải làm gì đứng tại chỗ. Tuy Vệ Trinh Trinh vừa mới bảo các nàng cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm, nhưng do công việc trước kia đã quen, nhìn trong cửa hàng nhỏ ai nấy đều đang ngồi nghỉ ngơi, các nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng ở đó trông có vẻ hơi luống cuống bất an.
Lúc này Tần Nam Huyền mới có thời gian quan sát kỹ hai người, A Chu mặc một bộ hồng y, dung mạo kiều mị xinh đẹp cũng chỉ kém Loan Loan một chút, cũng có thể coi là là tuyệt thế giai nhân, đôi mắt đẹp trong veo lại có vẻ thập phần linh động, có lẽ vì vừa khóc nên hơi sưng đỏ, làm tăng thêm vài phần vẻ đáng yêu, da dẻ mềm mại trắng mịn như tuyết, trong suốt bóng loáng, tay nhỏ nhắn trắng nõn, lúc này đang hơi luống cuống vuốt góc áo. Tần Nam Huyền thậm chí còn ngửi được trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt.
A Bích lại có một gương mặt trái xoan, tướng mạo thanh nhã tú lệ, như hoa như ngọc, trong mắt nàng không có chút nào vẻ mị hoặc, mà lại có sự ôn nhu tự nhiên như nước, khiến người ta nhìn vào cảm thấy tâm tình bình thản vui vẻ. Người mặc lục sam, làn da lộ ra ngoài cũng trắng như tuyết, mịn màng như son, điển hình là một mỹ nhân Giang Nam. Nhưng cả hai đều có một đặc điểm chung là thân hình a na đa tư, dù mặc trường sam rộng thùng thình cũng không thể che giấu được vóc dáng ngạo nghễ. Nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của Tần Nam Huyền đang quan sát mình, hai người có vẻ càng thêm co rúm.
"A Chu, hình như ngươi biết làm món đùi heo hun khói anh đào và vịt hoa mai nát vụn phải không?" Tần Nam Huyền nhìn hai người, chậm rãi hỏi.
A Chu trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, không biết Tần Nam Huyền làm sao mà biết, món ăn ngon sở trường nhất của nàng chính là hai món này. Trong lòng có chút chấn động, nếu như là Mộ Dung Phục thì cũng không chắc đã biết món sở trường của nàng là hai món này. A Chu trấn tĩnh lại gật đầu, đáp lời: "Vâng! Đúng vậy, công tử."
Tần Nam Huyền cười ôn hòa nói: "Vậy ngươi đi hậu viện cùng Hoàng Dung làm cơm đi!"
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, A Chu lên tiếng, lo lắng nhìn A Bích bên cạnh một chút. A Bích liếc mắt ra hiệu cho nàng đừng lo lắng, nàng biết chủ nhân trước mắt này không giống với Mộ Dung Phục trước kia, rất ôn nhu, hơn nữa rất tôn trọng các nàng, chứ không chỉ coi các nàng như hạ nhân thông thường.
A Chu đi về phía hậu viện, đến giúp Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh, cùng nhau làm cơm. Tần Nam Huyền lại nhìn A Bích nói: "A Bích, biết chơi đàn không?"
PS: Cảm tạ trăm lợi ngọt nhất đại ca đã khen thưởng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận