Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 62: Thường quy Khởi Bạo Phù, Chúc Ngọc Nghiên dự định (bảy chương )

Chương 62: Phù Khởi Bạo Thông Thường, Chúc Ngọc Nghiên Dự Định (bảy chương) Chúc Ngọc Nghiên vẫn quyết định hỏi thăm xem chủ quán có cần thứ này không, nếu không thì nàng sẽ trực tiếp đập nát.
Về việc tại sao lại hỏi vậy, là vì Chúc Ngọc Nghiên thấy trên quầy có một con bù nhìn xấu xí.
Biết đâu chủ quán sẽ thích món đồ chơi này.
"Nếu ngươi không cần, có thể để trên quầy."
Tần Nam Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại.
Dù sao con rối này dùng để đựng đồ trang sức cũng rất được.
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu, tay ngọc vung lên, dưới sự khống chế của nội lực liền đặt vật hình cơ nghê thái mỹ cầm trong tay lên cạnh con bù nhìn.
Tần Nam Huyền nhìn lá bùa cuối cùng lơ lửng giữa không trung, giới thiệu: "Đây là phù Khởi Bạo thông thường, ngoại lực hoặc nội lực đều có thể kích hoạt, sẽ tạo ra vụ nổ lớn, tương tự như pháo."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Chúc Ngọc Nghiên tò mò cầm lấy phù Khởi Bạo xem xét.
Nàng phát hiện giữa lá bùa có chữ 'nổ' mà mình biết, còn xung quanh vẽ loạn xạ, căn bản không hiểu gì.
Cũng không cảm nhận được dao động gì khác.
Thật khó tưởng tượng một tấm bùa như thế lại có thể tạo ra vụ nổ lớn.
Sau đó nàng đưa lá bùa cho Loan Loan.
Loan Loan cần thứ này hơn.
Loan Loan cũng không khách sáo nhận lấy phù Khởi Bạo.
Hoàng Dung thấy Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên đã mở xong bình, liền chuẩn bị về bếp nấu cơm.
"Hai vị, cũng gần trưa rồi, hay là ở lại đây cùng ăn cơm nhé."
Tần Nam Huyền thấy đã gần trưa, liền phát huy truyền thống mỹ đức.
Vốn chỉ định nói khách sáo một câu, ai ngờ các nàng lại gật đầu đồng ý ngay.
???
Tần Nam Huyền hơi sững sờ, đồng ý nhanh vậy sao, cũng không từ chối lấy lệ một câu.
Lập tức hoàn hồn, quay về phía hậu viện, nhỏ giọng nói với Hoàng Dung: "Dung Nhi, hôm nay làm thêm hai món, Loan Loan và chưởng môn Chúc sẽ ở lại ăn trưa."
"Yes sir~!"
Từ trong bếp ở hậu viện vọng ra tiếng Hoàng Dung.
"Vậy hai vị cứ nghỉ ngơi chút nhé."
Tần Nam Huyền ngược lại không giận vì các nàng ở lại, mà còn thấy các nàng đáng mến hơn một chút.
Không phải kiểu giả bộ khách sáo.
Sau một thời gian ngắn, mọi người ăn cơm xong.
Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan liếc nhau, cơm nước cũng xong, giờ các nàng không có lý do gì để ở lại đây nữa.
Vì vậy liền đứng dậy cáo từ Tần Nam Huyền: "Chủ quán, đa tạ khoản đãi, chúng ta xin phép đi trước."
"Qua một thời gian, chúng ta lại tới mở bình."
"Ừ!"
Tần Nam Huyền nằm trên ghế Tiêu Dao, nhỏ giọng đáp lời.
Sau khi chào tạm biệt Hoàng Dung, Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan mới rời khỏi cửa hàng nhỏ.
"Loan Loan, ngươi không cần về, cứ ở lại Lạc Dương."
"Chú ý quan sát xem có ai đến mở bình, mở ra thứ gì, nếu có thể, thì ngăn những người khác lại gần cửa hàng nhỏ."
Chúc Ngọc Nghiên nhìn Loan Loan bên cạnh, nhẹ giọng phân phó, trên mặt thoáng qua một tia lạnh lùng.
"Sư phụ, chuyện này e là không được."
Loan Loan lắc đầu, bác bỏ quyết định của Chúc Ngọc Nghiên, mặt lộ vẻ suy tư nói: "Chủ quán thần bí như vậy, thực lực lại cao cường, hắn mở bình ở đây có thể là muốn cho người hữu duyên một cơ hội.
Nhưng nếu ta làm theo phân phó của người, e là sẽ chọc giận chủ quán, sẽ chẳng lợi lộc gì."
Tuy rằng Tần Nam Huyền luôn mỉm cười, trông rất hiền lành, nhưng nếu chạm đến lợi ích của hắn, lúc đó mà xảy ra xung đột thì phiền.
Các nàng đều biết Tần Nam Huyền không phải người bình thường.
Nghe Loan Loan nói vậy, Chúc Ngọc Nghiên hơi nhíu mày, đồng tình gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý."
"Vậy chuyện ngăn cản người khác lại gần cửa hàng nhỏ thì thôi đi, để tránh đắc tội chủ quán."
Chúc Ngọc Nghiên nhìn Loan Loan, nghiêm túc nói: "Giờ quan trọng nhất là mang tin này về môn phái, để người trong phái đến mở bình, tăng cường thực lực Âm Quỳ Phái, đây là một cơ hội cực tốt, có thể nhanh chóng giúp chúng ta thống nhất Ma Môn."
Ngay lúc mở bình, Chúc Ngọc Nghiên đã nghĩ sẽ lập tức về, dẫn theo đệ tử Âm Quỳ Phái đến mở bình.
Làm vậy, dù các môn phái khác biết cửa hàng nhỏ này, thì Âm Quỳ Phái đã đi trước một bước.
"Sư phụ, ta thấy làm vậy không ổn."
Nghe Chúc Ngọc Nghiên nói vậy, Loan Loan quay sang nhìn nàng, trầm giọng phân tích: "Sư phụ, người chắc cũng rõ, tuy Âm Quỳ Phái ta người đông, nhưng không thiếu thám tử của các thế lực khác trà trộn vào, hơn nữa không thể đảm bảo đệ tử ai cũng trung thành."
Chúc Ngọc Nghiên hài lòng gật đầu: "Vậy theo ngươi thì nên làm thế nào?"
Nghe Chúc Ngọc Nghiên nói, Loan Loan lộ vẻ trầm tư, ngập ngừng nói: "Chúng ta có thể cho người tâm phúc của sư phụ mở bình trước, đợi nhóm tâm phúc của người trở nên mạnh hơn, rồi dần dần cho các đệ tử khác đến mở bình.
"Hơn nữa sư phụ vừa rồi cũng thấy, cửa hàng nhỏ không nằm trên đường cái phồn hoa, mà là trong một con ngõ hẻm vắng vẻ."
"Người có thể vào con ngõ này đã ít, mà vào được cửa hàng này còn ít hơn nữa, nên ta cũng không cần quá lo lắng chuyện này."
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu, Loan Loan nói rất đúng.
Âm Quỳ Phái của họ tuy mạnh, có thám tử ở khắp nơi, nhưng người của các thế lực khác cài vào môn phái cũng không ít.
E là ngày hôm nay trở về thông báo, không quá hai ba ngày thì các thế lực khác đều biết về cửa hàng nhỏ này.
Vậy nên không thể trực tiếp báo cho các đệ tử tin tức này.
Thậm chí ngay cả mấy trưởng lão cấp cao cũng cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Chúc Ngọc Nghiên gật đầu: "Được, vậy Loan Loan cứ ở lại đây trông chừng, tìm cách làm thân với chủ quán, ta về Âm Quỳ Phái, trước tiên mang Đán Mai đến mở bình."
Đán Mai là do Loan Loan nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng là người Chúc Ngọc Nghiên và Loan Loan tin cậy nhất.
Nên người đầu tiên họ nghĩ tới chính là Đán Mai. (rồi sao) Người này chắc chắn sẽ không phản bội bọn họ.
"Vâng, sư phụ cứ yên tâm."
Loan Loan gật đầu cười, tuy rằng chưa thăm dò được tính cách của chủ quán, nhưng với một người lanh lợi như nàng, việc làm quen với chủ quán cũng không có gì khó.
Chúc Ngọc Nghiên chạy về phía ngoài thành, đợi đến nơi vắng vẻ thì mới bay lên không, đi về hướng Âm Quỳ Phái.
Loan Loan lại quay người trở về dựa vào cửa hàng nhỏ.
Hoàng Dung đang dọn dẹp bát đũa thấy Loan Loan trở về thì ngạc nhiên nói: "Loan Loan, sao ngươi lại quay lại?"
"Ăn cơm xong đi ngay thì ta thấy hơi thất lễ, nên quay lại giúp Dung Nhi thu dọn."
Loan Loan vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, cùng nhau dọn bát đũa trên bàn.
Ở bên kia, ngoài thành Lạc Dương, trên một vùng hoang vu.
Một nữ tử mặc váy đen đang đối chất với hai nữ tử mặc váy dài trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận