Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 967: Trong trấn quỷ sự tình! ! Trở nên nổi bật ? ! Ta xem là đầu người rơi xuống đất a! ! (canh tư )

Chương 967: Chuyện ma quái trong trấn! ! Trở nên n·ổi b·ậ·t? ! Ta thấy là đầu người rơi xuống đất a! ! (canh tư) Cũng may Lý Mạc Sầu các nàng chưa tính toán gì với mình, nếu như gặp phải người trong giang hồ có chút nóng nảy, phỏng chừng mình đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Lúc này chưởng quỹ nhanh c·h·ó·n·g cúi đầu, kể đầu đuôi những chuyện đã xảy ra trong thôn trấn này cho các nàng. "Cái gì?" Nghe xong lời chưởng quỹ, vẻ kinh hãi hiện lên tr·ê·n mặt Lý Mạc Sầu và hai người còn lại. Người chưởng quỹ này lại nói với các nàng rằng, trong thôn trấn này vào buổi tối sẽ xuất hiện quái vật hút máu như trong tiểu thuyết, điều này theo các nàng chỉ là chuyện hoang đường. Lúc Lý Mạc Sầu định mở miệng thì đột nhiên nhớ tới chiếc bình mình đã mở trước kia, từng lấy ra đạo bào đã làm phép cùng Trấn t·h·i Phù, thần sắc đột nhiên giật mình. Có phải đ·i·ế·m chủ đã sớm tính toán hết rồi nên mới chọn nhiệm vụ này cho mình? Chưởng quỹ nghe thấy Lý Mạc Sầu và các nàng không nói gì, còn tưởng rằng họ không tin, lúc này có chút nóng nảy giải t·h·í·c·h: "Tiên t·ử, ta nói đều là sự thật mà. Nếu không thì ta cũng chẳng bỏ việc làm ăn ngon lành, đóng cửa sớm thế này làm gì." "Chưởng quỹ, hãy nói rõ một chút, quái vật hút máu này trông như thế nào?" Trong mắt Lý Mạc Sầu ánh lên vẻ ngưng trọng, bởi vì tiến độ nhiệm vụ của nàng vừa tăng lên một chút. Sự biến động của tiến độ này cũng x·á·c n·h·ậ·n những gì chưởng quỹ nói là thật. Tuy nói các nàng đều là đệ t·ử p·h·ái Cổ Mộ, nhưng khi đối mặt với loại sinh vật như quái vật hút máu này, các nàng vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa sự hiểu biết về quái vật hút máu của các nàng cũng chỉ là qua những câu chuyện tiểu thuyết, tình hình thực tế có lẽ chỉ có đ·i·ế·m chủ biết rõ, ngoài ra không ai biết cả. "Tiên t·ử, điều này làm khó ta quá." Chưởng quỹ có chút lúng túng mở miệng: "Vừa thấy thứ đó, ta đã chạy không kịp rồi! Vì thế, không ai biết rõ tình hình cụ thể của con quái vật hút máu này." "Nhưng nếu ba vị tiên t·ử là người trong võ lâm, đêm nay các người cứ việc theo những người trong võ lâm đi bắt quái vật hút máu mà xem sao." "Bắt quái vật hút máu?" Lý Mạc Sầu nghi ngờ nhìn chưởng quỹ. Mấy người này sợ quái vật hút máu như thế, mà lại còn dám đi bắt nó? "Không không không phải! !" Chưởng quỹ vội lắc đầu, giải t·h·í·c·h cho Lý Mạc Sầu và các nàng: "Đây là do những người trong võ lâm ở trong trấn này tự tổ chức, họ nói là muốn vì dân trừ h·ạ·i." Trong nháy mắt Lý Mạc Sầu hiểu ra, nếu là do người trong giang hồ tổ chức thì rất bình thường. "Nếu tiên t·ử không còn việc gì, vậy ta xin cáo từ trước! Nếu có gì cần, cứ xuống lầu bảo tiểu nhị." Chưởng quỹ thấy sự việc đã bàn giao xong xuôi thì chuẩn bị rời đi nghỉ ngơi. "Cảm ơn chưởng quỹ, nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ lại đến hỏi." Lý Mạc Sầu thấy chưởng quỹ khách sạn đã đi rồi thì mới ra hiệu cho Hồng Lăng Ba đóng cửa phòng lại. "Sư phụ, tối nay chúng ta có nên đi xem không?!" Lục Vô Song vẻ mặt vừa hiếu kỳ lại vừa có chút sợ hãi nhìn Lý Mạc Sầu. Sau một hồi trầm ngâm, Lý Mạc Sầu gật đầu, chậm rãi mở miệng nói: "Đã vậy, chúng ta ăn tối xong rồi đi xem một chút." Hồng Lăng Ba và Lục Vô Song nhìn nhau một cái, tr·ê·n mặt đều lộ vẻ vừa mong chờ lại vừa có chút sợ sệt. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, trong nháy mắt đã đến buổi tối. Rất nhiều người trong võ lâm cầm đuốc sáng lòa đi tìm k·i·ế·m con quái vật hút máu trong trấn. Lý Mạc Sầu và các nàng tự nhiên cũng đi theo. Thấy ba cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi theo, mọi người đều muốn thể hiện bản thân trước mặt họ. Ý chí chiến đấu của bọn họ càng trở nên kiêu ngạo hơn, một lòng muốn tìm được con quái vật hút máu để mở mang tầm mắt cho các nàng, đồng thời thể hiện bản thân. "Lão đại, chúng ta thật sự phải đi tìm con quái vật này sao?" Một người đàn ông cầm đuốc, nhìn xung quanh một vùng đen kịt, có chút sợ hãi, ôm chặt quần áo. "Sợ gì mà sợ?!" Người được gọi là lão đại thấy bộ dạng nhu nhược của đàn em, không nhịn được khẽ quát lớn: "Muốn trở nên n·ổi b·ậ·t, muốn làm anh hùng thì phải làm nên một phen sự nghiệp chứ, làm sao có thể làm anh hùng được?!" "Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta làm anh hùng, chỉ cần chúng ta bắt được con quái vật hút máu này, đến lúc đó giang hồ sẽ truyền tai nhau chuyện chúng ta bắt quái vật hút máu, khi đó chúng ta sẽ trở thành đại hiệp t·r·ừ y·ê·u d·i·ệ·t m·a! " "Nào là giang hồ hiệp nữ, nào là tiểu thư khuê các, còn chẳng phải muốn c·ướp gạt lấy mà gả cho." Nghe đại ca mình nói, trên mặt gã đàn em nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn cùng k·í·c·h độ·n·g, không nhịn được bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng trái ôm phải ấp. "Hú..." Ngay lúc gã đang chìm trong mộng tưởng, một tiếng gào thét quỷ dị đột ngột vang lên, khiến cho gã đàn em đang ảo tưởng tỉnh táo lại ngay tức khắc, sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của lão đại, mặt tái mét nhìn xung quanh. "Lão... Lão lão lão đại, có... có... có quái vật! !" Gã đàn em bị tiếng gào thét quỷ dị này làm cho sợ đến mức nói năng cũng không rõ ràng. "Đừng... Đừng hoảng hốt, chúng ta có nhiều người như vậy, khẳng định sẽ không có vấn đề gì." Lão đại nghe thấy tiếng quỷ dị cũng có chút tê cả da đầu, cảm giác trong lòng bất giác hoảng sợ, giọng nói cũng có chút r·u·n r·ẩy. Những người giang hồ khác khinh bỉ nhìn bọn họ, với lá gan bé nhỏ này mà còn muốn trở nên n·ổi b·ậ·t, đúng là đầu người rơi xuống đất là còn nhẹ. Mọi người cũng không để ý đến bọn họ mà cầm vũ khí trong tay, cảnh giác đ·á·n·h g·i·á bốn phía. Trong mắt Lý Mạc Sầu và các nàng cũng hiện lên vẻ ngưng trọng. Tiếng gào thét vừa rồi rất kỳ lạ, khiến cho người ta nghe xong thì đáy lòng không nhịn được nổi da gà, xem ra đó hẳn là con quái vật hút máu. Ngay lúc đó, bên trong nhà liệm t·h·i gửi t·hi t·hể trong trấn, mấy cỗ t·h·i t·hể đang được phủ vải trắng bỗng nhiên đứng dậy. Những tấm vải trắng tr·ê·n người bọn chúng tùy tiện tuột xuống đất, từ từ để lộ mặt mũi của chúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận