Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 111: Sharingan mở ra, Hoa Mãn Lâu gặp lại quang minh « ba canh ».

Chương 111: Sharingan mở ra, Hoa Mãn Lâu gặp lại ánh sáng « ba canh ». Lục Tiểu Phụng nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hoa Mãn Lâu. "Lão Hoa, chúng ta không mở được đồ vật chữa mắt cho ngươi không sao, nhưng chúng ta không thể chấp nhận được." Lục Tiểu Phụng cẩn thận khuyên bảo Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: "Lục Tiểu Kê, ta không cam chịu, ta chỉ là muốn thử năng lực này thôi." Mình giống như yếu ớt vậy sao? Mấy chục năm đã trôi qua rồi, cũng chẳng thiếu chút thời gian này. Lục Tiểu Phụng lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lanh lợi vừa đẹp trai: "Ngươi nói rõ ra đi, nếu không sao ta biết có ý gì." Nói xong, trực tiếp dùng chưởng pháp Võ Đang đánh về phía Hoa Mãn Lâu. Đương nhiên là không dùng hết sức. "Bịch!" Một chưởng của Lục Tiểu Phụng đánh vào người Hoa Mãn Lâu, phát ra tiếng trầm đục, thân hình hắn lắc lư nhưng không bị thương. Hoa Mãn Lâu hiểu rõ trong lòng, Busoshoku Haki hiện tại không sai biệt lắm có thể phòng ngự công kích của cao thủ Tam Lưu. Đến khi khí phách tăng lên, chắc chắn sẽ càng mạnh. Nghĩ đến đây, Hoa Mãn Lâu thu Busoshoku Haki lại, trong nháy mắt lại trở về là công tử bột da mịn thịt mềm. Lục Tiểu Phụng có chút hiếu kỳ sờ sờ Hoa Mãn Lâu: "Điếm chủ, lão Hoa, vừa rồi chuyện gì vậy?" Tần Nam Huyền nhàn nhạt nói: "Thứ vừa bám trên người hắn là Busoshoku Haki." Nghe Tần Nam Huyền nói, Lục Tiểu Phụng gật đầu. Trách sao vừa rồi thân thể Hoa Mãn Lâu lại cứng như vậy, thì ra là như thế. Hoa Mãn Lâu sờ đến cái bình cuối cùng, trực tiếp một chưởng đánh. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một con mắt rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Lục Tiểu Phụng thấy con mắt lơ lửng giữa không trung, nhất thời hơi giật mình. Không biết điếm chủ lấy tròng mắt này ở đâu ra, lại có tác dụng gì chứ. Chẳng lẽ lại có thể hợp vào mắt Hoa Mãn Lâu sao. « Đơn câu ngọc Sharingan »: Đến từ một thế giới Ninja nào đó, một trong ba đại đồng thuật, vốn có các năng lực mạnh mẽ như quan sát, phục chế, thôi miên. Người sở hữu có sức quan sát vượt xa người thường, có thể thấy được dòng chảy Chakra, thi hành và khám phá ảo thuật, phục chế thể thuật và nhẫn thuật không phải Huyết Kế giới hạn. Có thể mở mắt thông qua kích thích tâm tình mãnh liệt và không ngừng tiến hóa, sau khi trải qua nỗi đau mất đi người thân thiết có thể tiến hóa thành Mangekyo Sharingan. Có thể hợp nhất thành Vĩnh Hằng Mangekyo Sharingan bằng cách cấy ghép Mangekyo Sharingan của người thân. Không ngờ Hoa Mãn Lâu cuối cùng lại còn được món đồ tuyệt sát. "Không tệ, tác dụng với ngươi vẫn rất lớn." Tần Nam Huyền nhìn Hoa Mãn Lâu mở ra được món đồ cuối cùng, lạnh nhạt nói: "Đây là một con Đơn câu ngọc Sharingan, ngươi hợp nhất vào thì mắt có thể nhìn thấy ánh sáng.""Đồng thời con mắt này có các năng lực mạnh mẽ như quan sát, phục chế, thôi miên, cái này ngươi về sau có thể tự mình khai thác." "Quan trọng nhất là con mắt này còn có thể tiến hóa, nhưng cần gặp phải kích thích từ cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ mới được." Nhưng Tần Nam Huyền thấy vẻ mặt ngơ ngác của họ thì biết họ không hiểu ý mình. Mở miệng nói: "Quan sát, ngoài việc có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh ra, còn có thể thấy rõ quỹ tích vận hành của năng lượng và toàn bộ động tác nhỏ của đối thủ." "Phục chế là có thể bắt chước vận chuyển năng lượng trong cơ thể và động tác tay của người khác, có thể thi triển chiêu thức tương tự." "Thôi miên thì giống như Di Hồn Đại Pháp, Nhiếp Tâm thuật các loại thủ đoạn khống chế người khác." Nghe Tần Nam Huyền giải thích, Lục Tiểu Phụng mọi người đều kinh ngạc nhìn con mắt lơ lửng giữa không trung. Con mắt này là mắt của thần tiên sao? Tại sao lại mạnh mẽ thế? Không chỉ có thể bắt chước chiêu thức võ học của người khác mà còn có thể thi triển Nhiếp Hồn thuật các loại thủ đoạn khống chế. Hơn nữa, điếm chủ vừa nói con mắt này còn có thể tiến hóa. Nếu tiến hóa thì chắc chắn sẽ càng mạnh hơn. Hoa Mãn Lâu cũng không thể tin được, không ngờ mình lại có vận may lớn như vậy. Ngay lần đầu tiên mở bình đã mở ra được thứ có thể khôi phục thị lực cho mình. Lúc này hắn có chút nóng nảy hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, xin hỏi làm sao mới có thể dùng con mắt này?" Hoa Mãn Lâu đã có chút không chờ được muốn nhìn thấy ánh sáng. Tần Nam Huyền liếc mắt nhìn, lạnh nhạt nói: "Ngươi chỉ cần cầm Sharingan đặt trước mắt là được." Xem ra là hệ thống đã tối ưu rồi, không cần như trong anime, phải đào mắt ra rồi gắn vào. Hoa Mãn Lâu lập tức làm theo chỉ dẫn của Tần Nam Huyền, cầm Sharingan đặt trước mắt. Chỉ thấy Sharingan trực tiếp lơ lửng, hợp vào mắt hắn. Hoa Mãn Lâu cảm nhận được ánh mắt đã lâu không có cảm giác, lúc này chợt bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy. Lập tức Hoa Mãn Lâu có chút hưng phấn và kích động. Một lát sau, thế giới đen ngòm bắt đầu dần xuất hiện tia sáng. Mọi thứ xung quanh cũng đều mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt mình. Dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Sau đó liền thấy Lục Tiểu Phụng với bộ mặt vừa lanh lợi vừa đẹp trai, đang quan tâm lo lắng nhìn mình. Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là Lục Tiểu Phụng. Trên mặt Hoa Mãn Lâu nở nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn tất cả xung quanh, vừa quen thuộc lại có chút xa lạ. Giọng nói có chút run rẩy nói: "Lục Tiểu Kê, ta, ta rốt cuộc đã thấy lại ánh sáng, cái lông mày bốn cọng ngược của ngươi thật thú vị." Lúc nói câu này Hoa Mãn Lâu vẫn cảm thấy hơi khó tin. Mình đã mù nhiều năm như vậy lại đột nhiên khỏi. Tuy là chỉ có một con mắt, nhưng Hoa Mãn Lâu đã rất mãn nguyện. Trước đây mình lạc quan đối diện với thế giới này là vì không muốn người thân và bạn bè lo lắng cho mình, làm sao hắn lại không muốn thấy ánh sáng, lại nhìn xung quanh cái quen thuộc này. Hắn gần như đã quên cỏ màu xanh, hoa muôn màu. Hôm nay cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy ánh sáng, đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, đây là điều tốt đẹp nhất. Lục Tiểu Phụng nghe tiếng trêu ghẹo của Hoa Mãn Lâu cũng không giận. Chỉ là vui vẻ thay cho hắn vì đã nhìn thấy ánh sáng. Nhìn mắt Hoa Mãn Lâu, bên trong có một vật kỳ quái, đó hẳn là câu ngọc mà điếm chủ nói. Hoa Mãn Lâu quay đầu nhìn Tần Nam Huyền. Đây chính là điếm chủ của cửa hàng bình nhỏ sao. Anh tuấn tiêu sái, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, như thể nhìn thấu lòng người. Hoa Mãn Lâu lập tức quỳ xuống trước Tần Nam Huyền, kích động thành khẩn nói: "Điếm chủ, người đã cho ta nhìn thấy ánh sáng, đại ân đại đức này, Hoa Mãn Lâu ta cả đời khó quên, xin nhận của ta một lạy." "Nếu sau này có chuyện gì cần đến Hoa gia, xin cứ cho một tiếng, Hoa gia ta sẽ hết sức giúp đỡ."
PS: Cảm tạ một mũi tên trúng nhẹ đại ca đã tặng vé tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận