Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 919: Quách Phù Dung: Ta chính là cái lấy tên thiên tài! ! Linh Hồn công kích chiêu thức! ! (canh tư )

Chương 919: Quách Phù Dung: Ta chính là thiên tài đặt tên! ! Chiêu thức tấn công Linh Hồn! ! (canh tư )Đồ tốt như vậy, nếu chỉ dùng để chiếu sáng, e là có chút xa xỉ, hơi phí của. Đương nhiên, Quách Phù Dung cũng chỉ nói vậy thôi, chứ không định dùng để chiếu sáng thật. Quách Phù Dung cất mấy thứ xong xuôi, nhìn về phía những tiểu nhân cỡ bàn tay giống nhau. « người máy »: Đến từ một thế giới Long Châu, người máy do tiến sĩ Gero chế tạo, trong cơ thể có lò năng lượng vĩnh cửu, sở hữu thể lực vô hạn. Vì là người máy làm toàn bộ bằng máy móc nên không cần ăn cơm, vỏ ngoài làm bằng vật liệu đặc biệt nên đao kiếm thông thường khó làm suy suyển mảy may, sẽ tự động trói chặt bình mở ra. Tần Nam Huyền liếc qua người máy Quách Phù Dung lấy ra, lập tức cau mày. Không phải vì người máy này tốt thế nào, mà là người chế tạo ra nó khiến hắn hơi kinh ngạc. Tiến sĩ Gero này là người chế tạo ra Người Nhân Tạo số 18, việc chế tạo ra một người máy bình thường cũng phù hợp lẽ thường thôi. “Đây là một người máy.” “Bất quá nàng cũng có đầy đủ cảm xúc giống con người, nhưng năng lượng lại vĩnh hằng, nên không cần ăn cơm,” cũng không cần lo lắng việc đột nhiên dừng hoạt động.” Nghe Tần Nam Huyền nói, Đông Tương Ngọc lộ vẻ mừng rỡ, Đồng Phúc Khách Sạn lại có thêm một nhân viên. "Tiểu Quách à, người máy này..." Đông Tương Ngọc mắt chân thành nhìn Quách Phù Dung, vẻ áy náy lại cực kỳ rõ ràng. Quách Phù Dung gật đầu, cười hì hì nói: "Chưởng quỹ, cô yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để người máy này ở lại trong khách sạn." Nghe Quách Phù Dung nói vậy, Đông Tương Ngọc hài lòng gật đầu. Quách Phù Dung đưa tay nhấc người máy xuống, vừa chạm vào thì người máy liền cao lớn lên, rồi nhỏ hơn Quách Phù Dung nửa cái đầu. Trong mắt người máy lóe lên ánh sáng trắng, ánh mắt băng lãnh ngơ ngác bỗng trở nên linh hoạt, vẻ mặt cung kính nhìn Quách Phù Dung. "Chủ nhân" Thấy dáng vẻ người máy này, Lý Đại Chủy lau mép, thầm nghĩ nhất định phải có một con người máy như vậy. Sau đó Quách Phù Dung biết người máy chưa có tên, liền nổi hứng, đặt cho người máy một cái tên. "Tiểu Hồng." Nghe Quách Phù Dung nói ra cái tên này, mọi người đang chờ đợi lập tức cứng đờ mặt mày, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng. Ngươi trầm tư nửa ngày, lại đặt cái tên như vậy? ! Quách Phù Dung còn đắc ý nhìn mọi người: "Tên này hay mà, ta có Tiểu Thanh, lại thêm Tiểu Hồng," quả thực là tuyệt phối. Nghe Quách Phù Dung tự cảm thấy hài lòng, mọi người đều im lặng, Tiểu Thanh thì còn chấp nhận được, chứ Tiểu Hồng có phải quá tùy tiện không rồi! "Cảm ơn chủ nhân đặt tên cho!" Người máy, à không, là Tiểu Hồng, vẻ mặt cảm kích nhìn Quách Phù Dung. Với nàng mà nói, có được tên riêng đã là một chuyện rất hạnh phúc, nên nàng cũng không để ý tên của mình có dễ nghe hay không. "Ngươi cứ đứng chờ một bên đi." Quách Phù Dung dặn dò Tiểu Hồng xong, chợt nghĩ ra gì đó, tò mò hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, người máy ta lấy ra có mở bình được không? !" Nếu mở bình được, chẳng phải mình tương đương với có hai mươi lần mở bình sao, nghĩ vậy Quách Phù Dung liền mong chờ nhìn Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền cười nhẹ nhìn Quách Phù Dung một cái, lắc đầu: "Đương nhiên là không thể!" Vấn đề này, lúc trước bọn họ lấy được người máy thì Tần Nam Huyền đã xác nhận rồi. Người máy hay rối gỗ ở cửa hàng bình nhỏ đều không mở được bình chết. Nghe Tần Nam Huyền từ chối, Quách Phù Dung cũng không thấy thất vọng, vì chính cô cũng thấy chuyện này không mấy khả thi, nhưng biết đâu, vạn nhất có thể thì sao. Đáng tiếc là không gặp được cái cơ hội có một không hai đó. Quách Phù Dung vung tay đập vào chiếc bình thứ tám. "Ba!" Cùng với tiếng bình vỡ tan tành, một quả cầu ánh sáng màu tím rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Thấy quả cầu ánh sáng màu tím, mặt Quách Phù Dung lộ vẻ vui mừng. Nàng ghét nhất là tu luyện, không thì cũng đâu đến nỗi mỗi lần dùng Bài Sơn Hải Đảo, đều phải đợi khi tức giận tột độ mới có uy lực lớn nhất. Đồ đạc quả cầu ánh sáng màu tím lấy ra, chỉ cần hấp thụ vào, liền học được ngay. Quách Phù Dung vẻ mặt tha thiết nhìn Tần Nam Huyền. « Kido trói buộc »: Đến từ thế giới tử Thần, Kido trong quỷ đạo của các tử Thần, có thể phong bế tay chân của đối phương. Hiệu quả tùy thuộc thực lực bản thân, đối thủ càng mạnh, hiệu quả càng thấp. Sau khi hấp thu có thể học được. Nhìn món đồ Quách Phù Dung lấy ra, Tần Nam Huyền khoan thai nói: “Quả cầu ánh sáng màu tím này là một trong Kido trói buộc trong quỷ đạo.” Nghe Tần Nam Huyền nói, Quách Phù Dung càng thêm kích động, vội vàng bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng màu tím trước mặt. Theo quả cầu ánh sáng màu tím bị hấp thụ, cách thức tu luyện Kido trói buộc, cùng với phương thức thi triển đều hiện ra trong đầu Quách Phù Dung. Nụ cười trên mặt Quách Phù Dung không ngừng được, nàng không ngờ rằng quỷ đạo lại là một phương thức tu luyện khác, dùng năng lượng linh hồn để tấn công người khác. Dùng để đánh lén thì đơn giản là khó lòng phòng bị. Nhưng đáng tiếc nếu Linh Hồn Lực Lượng của đối phương vượt quá chính mình, chiêu thức này cơ bản không có tác dụng gì. Quách Phù Dung hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại sự kích động trong lòng, rồi vung tay đánh vào bình thứ chín. "Ba!" Cùng với tiếng bình vỡ tan, một bình Lưu Ly trong suốt rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. "Đây là..." Quách Phù Dung nhìn chiếc bình Lưu Ly trong suốt như thủy tinh trước mắt, bên trong chứa chất lỏng trong veo, cũng không biết là cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận