Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 234: Đạn Chỉ Thần Thông bí tịch, Ác Ma trái cây mở ra « canh một ».

Chương 234: Bí kíp "Đạn Chỉ Thần Thông", Trái Ác Quỷ khai mở «Canh một».
"Bí kíp «Đạn Chỉ Thần Thông»": Một trong những tuyệt học của Đông Tà Hoàng Dược Sư, dùng tay bắn ra các vật nhỏ vụn để tấn công đối phương, hoặc trực tiếp tích tụ nội lực lên ngón tay để bắn vào binh khí đối phương, dùng nội lực đánh rơi binh khí đó, hoặc là có thể dùng để điểm vào huyệt đạo đối phương và nhiều tác dụng khác.
"Không sai, đúng là bí kíp!"
Tần Nam Huyền liếc qua đồ vật Bạch Uyển Nhi vừa mở ra, thản nhiên nói: "Đạn Chỉ Thần Thông của Đông Tà Hoàng Dược Sư."
Nghe Tần Nam Huyền nói xong, Bạch Uyển Nhi lộ ra vẻ mừng rỡ, phải biết rằng Hoàng Dược Sư là một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt ở Nam Tống, các công pháp tu luyện của ông ta chắc chắn không hề tầm thường.
Bạch Uyển Nhi đưa tay cầm bí kíp rồi trực tiếp đưa cho Loan Loan, hiện tại nàng không có tâm tư nghiên cứu bí kíp này.
Nhìn ba chiếc bình còn lại, Bạch Uyển Nhi trong lòng cầu nguyện Tần Nam Huyền: "Đếm chủ ơi, xin hãy phù hộ cho ta mở ra được thứ tốt!" Sau đó phất tay đánh vào chiếc bình thứ tám.
"Ba!"
Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một bó củi rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
Bạch Uyển Nhi thấy đây là một bó củi, liền nhíu mày, nó trông giống như một bó củi bình thường, nàng cũng không thấy có gì đặc biệt, quay đầu nhìn Tần Nam Huyền.
«Một bó củi»: Đây chỉ là một bó củi mới được chặt trên núi xuống, có thể dùng để nấu nước, nấu cơm.
Nhìn món đồ Bạch Uyển Nhi vừa mở ra, Tần Nam Huyền thản nhiên nói: "Đây là một bó củi, không có tác dụng gì cả."
Nghe vậy, Bạch Uyển Nhi ngẩn người, ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Nam Huyền, chẳng lẽ đếm chủ hết linh nghiệm rồi sao?
Hay là do vừa rồi mình cầu nguyện chưa đủ thành tâm nên đếm chủ không linh?
Bỏ bó củi qua một bên, Bạch Uyển Nhi phất tay đánh vào chiếc bình thứ chín.
"Ba!"
Theo tiếng bình vỡ, một quả dưa màu xanh lục có vân rơi ra, lơ lửng giữa không trung.
«Dưa hấu»: Đến từ một thế giới thực tại nào đó, sử dụng thủ đoạn đặc biệt để bồi dưỡng nên quả dưa hấu lớn, vị ngọt ngào, ngon miệng, mát ruột gan.
Tần Nam Huyền liếc quả dưa hấu rồi từ tốn nói: "Đây là một quả dưa hấu, nhiều nơi còn gọi là dưa tây."
Bạch Uyển Nhi gật đầu, xem ra lần này chắc là không mở ra được thứ gì tốt rồi, sau đó đưa tay tùy ý đánh vào chiếc bình cuối cùng.
"Ba!"
Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một loại trái cây hình thù cổ quái rơi ra, nhìn thấy loại quả hình thù kỳ quái này, Bạch Uyển Nhi nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là loại quả này xấu quá, quả xấu như vậy chắc sẽ không ai ăn đâu.
«Trái khói»: Đến từ một thế giới hàng hải, là Trái Ác Quỷ hệ tự nhiên, được mệnh danh là bảo vật trên biển, là hóa thân của ác quỷ biển cả, sau khi ăn vào có thể mang lại năng lực cực kỳ cường đại, người ăn trái này có thể biến bất kỳ bộ phận nào của cơ thể thành khói, miễn nhiễm sát thương vật lý, cũng như đa số công kích năng lượng trừ phi là công kích bằng khí phách.
"Cũng không tệ, là một loại năng lực đặc thù."
Tần Nam Huyền liếc nhìn đồ vật Bạch Uyển Nhi mở ra, ôn tồn nói: "Đây là Trái Ác Quỷ, ăn xong ngươi sẽ có được năng lực biến thân thành khói, miễn nhiễm công kích vật lý, và đại đa số công kích năng lượng."
Nghe Tần Nam Huyền nói, Bạch Uyển Nhi lộ vẻ kinh ngạc, cơ thể biến thành khói ư!?
Vậy chẳng phải có nghĩa là không ai có thể đánh được mình sao?
Tuy cái tên Trái Ác Quỷ nghe có vẻ giống đồ vật của tà phái, nhưng Bạch Uyển Nhi vốn là người Ma Môn, vậy thì còn quan tâm gì nữa, Bạch Uyển Nhi lập tức không kịp chờ đợi trực tiếp cầm lấy trái cây, lột vỏ rồi ăn một miếng.
Loan Loan thấy Bạch Uyển Nhi cũng mở ra được thứ tốt, đang vui mừng cho nàng, đột nhiên thấy nàng ăn trái cây, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại như một quả mướp đắng vậy.
Loan Loan hiếu kỳ hỏi: "Sư muội, muội sao vậy?"
Bạch Uyển Nhi xua tay, ý bảo Loan Loan đừng nói chuyện với nàng, trái cây này thật sự quá khó ăn, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn thứ gì khó ăn đến vậy, nhưng vì có được năng lực biến thành khói, nàng Bạch Uyển Nhi liều mạng rồi!
Sau đó, với vẻ mặt hùng hồn quyết tử, nàng bắt đầu ăn trái cây. Loan Loan không hiểu vì sao nhưng vẫn không làm phiền Bạch Uyển Nhi...
"Kia... .."
Tần Nam Huyền nhìn Bạch Uyển Nhi mặt mày thống khổ tuyệt vọng, tốt bụng nhắc nhở: "Trái cây này thực ra chỉ cần ăn cái đầu tiên là được rồi."
Bạch Uyển Nhi đang ăn trái cây lập tức ngẩn người, rồi không thể chịu đựng được nữa, mở to mắt, chật vật nuốt miếng trái cây trong miệng xuống, nàng không thể trước mặt đếm chủ mà làm ra loại chuyện bất nhã như nôn mửa. Tại chỗ ngơ người ra một hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn quả trái cây bị mình ăn hết quá nửa, Bạch Uyển Nhi vẻ mặt sinh không thể luyến nhìn Tần Nam Huyền, oán trách nói: "Đếm chủ, sao ngươi không nói sớm!"
Tần Nam Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa kịp nói hết, ngươi đã nóng vội trực tiếp ăn rồi." Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Bạch Uyển Nhi nghĩ lại, hình như đúng là vậy thật.
Loan Loan không nhịn được đưa tay đánh lên trán mình một cái, đồ ngốc sư muội!
Khúc Phi Yên tốt bụng đưa trà sữa Tiên Thảo mà Bạch Uyển Nhi vừa đưa cho mình đến trước mặt nàng, quan tâm nói: "Tỷ tỷ, tỷ uống cái này đi, sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Cảm ơn ngươi, Phi Phi!"
Bạch Uyển Nhi nhận lấy uống một ngụm, nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đây là lần đầu nàng nghe thấy đếm chủ gọi nàng như vậy.
Khúc Phi Yên khoát tay, hướng về phía Bạch Uyển Nhi ngọt ngào cười rồi quay lại tiếp tục vui vẻ kinh doanh cửa hàng.
Tần Nam Huyền chỉ dẫn Bạch Uyển Nhi: "Bây giờ ngươi hãy cẩn thận cảm thụ cổ lực lượng này xem có thể vận dụng như thế nào."
Bạch Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bình tĩnh lại, cảm nhận cổ lực lượng trong cơ thể.
Loan Loan thấy Bạch Uyển Nhi bỗng mở mắt, cả người trực tiếp biến thành một làn khói, nhất thời bên trong tiệm nhỏ khói mù lượn lờ.
Vương Thế Sung vẻ mặt ước ao ghen tị, hàm răng muốn cắn nát, vì sao bọn họ liên tục mở ra những năng lực cường đại như vậy, mình cũng thật mong muốn có năng lực cường đại như vậy!
Ps: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, đặt mua, vé tháng, đánh giá!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận