Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 307: Hoa Mãn Lâu: Hắn mặt mũi này không phải giày sắt đạo tặc, phản bội « canh tư ».

Chương 307: Hoa Mãn Lâu: Khuôn mặt này của hắn không phải là mặt của Giày Sắt đạo tặc, p·h·ả·n ·b·ộ·i «canh tư». Nghe thấy Tống thần y đến giờ phút này còn mạnh miệng, Hoa Mãn Lâu khẽ cười nói: "Tống thần y, có phải ngươi quên ta, Hoa Mãn Lâu cũng đã từng thấy mặt của Giày Sắt đạo tặc rồi hay không?" "Cái gì?!" Hoa Như Lệnh kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu, hắn chưa từng nghe Hoa Mãn Lâu nói đã thấy khuôn mặt Giày Sắt đạo tặc. Nghe Hoa Mãn Lâu nói vậy, vẻ mặt Tống thần y thoáng bối rối, nhưng nghĩ đến Hoa Mãn Lâu là người mù, làm sao thấy được, liền mạnh miệng nói: "Ngươi còn không thấy được mặt của ta, sao biết ta..." "Là Giày Sắt đạo tặc?" Tống thần y không biết mắt Hoa Mãn Lâu đã tốt, hơn nữa, y cho rằng mình đang trong trạng thái dịch dung, dù Hoa Mãn Lâu có thấy được thì dung mạo này y dùng mấy chục năm rồi, ai có thể biết đây không phải là khuôn mặt thật của mình đâu, chính mình còn suýt quên mất diện mạo thật. Hắn hoàn toàn không cần lo lắng Hoa Mãn Lâu nhận ra mình là Giày Sắt đạo tặc. Nhưng hắn đâu biết mắt Hoa Mãn Lâu đã có thể nhìn thấy. Hắn trước giờ vẫn dùng nội lực ngăn cản thị giác người khác, nên tới giờ chưa ai phát hiện. Nhưng đúng là hắn nắm bắt tâm lý đám người chính đạo rất đúng, chỉ cần y chết không nhận, không đưa ra được chứng cớ có thể làm y không cãi được, vậy bọn người chính đạo này cũng không làm gì được y. Hoa Mãn Lâu thấy vẻ mặt đắc ý của y, lắc đầu, khẽ nói: "Xem ra ngươi rất đắc ý nhỉ! Tống thần y!" Mọi người thấy biểu hiện của Tống thần y, đồng tình gật đầu, quả thật rất đắc ý. Nhưng mọi người chợt ngẩn người, Hoa Mãn Lâu làm sao thấy được biểu hiện của Tống thần y? Lập tức nhìn về phía Hoa Mãn Lâu. Họ thấy một trong hai mắt hắn không còn trạng thái tan vỡ như trước mà là một con mắt long lanh có thần, tròng mắt đỏ thẫm, một con ngươi không ngừng xoay tròn. Hoa Như Lệnh càng khiếp sợ, khó tin nhìn Hoa Mãn Lâu, run giọng nói: "Lầu... Lâu nhi, mắt của con... ." Hoa Mãn Lâu gật đầu, khẽ nói: "Nhờ đ·i·ế·m chủ giúp đỡ, một mắt của ta đã tốt rồi." Hoa Mãn Lâu biết tầm quan trọng của tiểu điếm, nên thận trọng nói, không nói là mở bình nhỏ chữa lành mắt. Nghe Hoa Mãn Lâu nói vậy, mọi người ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ và không dám tin. Phải biết, mắt Hoa Mãn Lâu, Hoa Như Lệnh mang hắn đi khắp giang hồ vẫn không tìm được ai chữa được, vậy mà lại được đ·i·ế·m chủ này chữa khỏi. Người đ·i·ế·m chủ này mà gọi là Hoa Đà tái thế cũng không quá đáng. Hoa Như Lệnh lập tức lệ nóng lưng tròng, kích động muốn q·u·ỳ xuống cảm tạ Tần Nam Huyền, ngoài việc đó, hắn không nghĩ ra cách nào để cảm tạ Tần Nam Huyền. Thấy vậy, Tần Nam Huyền nhẹ nhàng đỡ một cái, Hoa Như Lệnh làm sao cũng không quỳ xuống được, thản nhiên nói: "Đây là cơ duyên của con trai ngươi, không cần cảm tạ ta!" Hoa Như Lệnh vốn là người sảng khoái, liền gật đầu: "Vẫn là phải đa tạ đ·i·ế·m chủ đã cứu Lâu nhi." "Từ nay về sau, đ·i·ế·m chủ ngài chính là thượng khách của Hoa phủ, ""Bất kể ngài có nhu cầu gì, chỉ cần Hoa phủ có thể làm, đều sẽ dốc hết sức." Từ sau khi mắt Hoa Mãn Lâu bị Giày Sắt đạo tặc làm mù, Hoa Như Lệnh luôn cảm thấy áy náy với Hoa Mãn Lâu, giờ dù chỉ có một mắt của Hoa Mãn Lâu đã khỏi, xem như hoàn thành được một điều tiếc nuối. Một bên, Bộ đầu Kim Cửu Linh của Lục Phiến Môn lên tiếng: "Vậy Hoa t·h·iếu gia, ngài xem hắn có phải Giày Sắt đạo tặc không?" Hoa Mãn Lâu lắc đầu, nói: "Khuôn mặt này của hắn đúng là không phải của Giày Sắt đạo tặc..." "Đúng đó, ta đã nói rồi, là Lục Tiểu Phụng oan uổng ta, mau thả ta ra." Tống thần y nghe Hoa Mãn Lâu nói vậy, lộ vẻ nhẹ nhõm, quả nhiên dịch dung của mình là đúng. Mặt mọi người lộ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ họ đã nghĩ sai? "Nhưng ở dưới khuôn mặt này là một gương mặt khác thì sao?" Còn chưa để mọi người thắc mắc, Hoa Mãn Lâu tiếp tục nói. Vẻ mặt mọi người kinh ngạc... Một gương mặt khác? Chẳng lẽ Tống thần y trước mắt đã dịch dung? Hoa Mãn Lâu trực tiếp đưa tay xé mặt Tống thần y, một tấm mặt nạ da người bị gỡ xuống. Tống thần y thấy bị vạch trần, cũng không giả vờ nữa, nhìn mọi người nói: "Không sai, ta chính là Giày Sắt, thì sao nào, cho dù các ngươi bắt được ta thì sao?" "Các ngươi tưởng rằng các ngươi chắc thắng sao? Còn chưa đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ!" Nghe Tống thần y nói vậy, mọi người còn tưởng y có mai phục, nhất thời cảnh giác nhìn xung quanh. Kết quả hồi lâu không có động tĩnh gì, Tống thần y thấy mặt có chút mất kiên nhẫn, quay sang nhìn con gái Tống Tuyết nói: "Tuyết Nhi, còn chưa đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ." Hắn cho rằng Tống Tuyết đã kh·ố·n·g chế Tần Nam Huyền, nên với vẻ chắc thắng sai khiến Tống Tuyết. Hắn đã nhìn ra, chỉ cần bắt được Tần Nam Huyền, bọn họ không dám động vào mình. Ai ngờ Tống Tuyết nghe hắn nói, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nhúc nhích. "Tống Tuyết, ngươi làm gì vậy! !" Tống thần y tức giận hét lên, vậy mà dám trái lệnh hắn. Tống Tuyết khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Ta không làm gì hết mà!" "Tống Tuyết, ta là cha ngươi đó." Tống thần y không thể tin nhìn Tống Tuyết, hắn không ngờ con gái mình lại p·h·ả·n ·b·ộ·i hắn vào lúc này. Tống Tuyết cười lạnh: "Ông cũng xứng làm cha ta sao? Nếu không phải ông làm nhơ bẩn mẹ ta, mẹ ta sao có thể chịu ủy thân cho ông. Sau đó, ông lại không hoàn thành trách nhiệm của người cha, xem ta là c·ô·ng cụ, "Ông thấy ông xứng sao?" Nghe Tống Tuyết nói vậy, vẻ mặt mọi người đều hiện lên sự đồng tình, không ngờ thân thế cô ấy lại bi thảm đến vậy. "Ngươi..." Tống thần y còn muốn nói, Lục Tiểu Phụng trực tiếp cắt vào cổ y, lập tức đánh ngất y. PS: Cảm tạ mưa gió thải hồng đại ca đã tặng vé tháng hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận