Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 65: Nóng nảy Trương Tam Phong, tái hiện lon không (canh hai )

Chương 65: Nóng nảy Trương Tam Phong, tái hiện lon không (canh hai) "Sư phụ, Trương Chân Nhân gấp gáp như vậy là đi làm cái gì?"
Sư Phi Huyên trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bối rối, có chút không hiểu nhìn về phía Trương Tam Phong đang vội vàng rời đi.
Phạm Thanh Huệ lắc đầu: "Không rõ ràng, chúng ta hay là nên trở về thành Lạc Dương nghỉ ngơi một thời gian."
Tình trạng hiện tại của các nàng nếu cứ tiếp tục lên đường, đến khi gặp nguy hiểm thì không ai có thể ra tay cứu giúp được.
"Được!"
Sư Phi Huyên gật đầu, hai thầy trò liền hướng vào trong thành Lạc Dương chạy đi...
Ở bên kia, Trương Tam Phong cùng mấy đệ tử cuối cùng cũng đã chạy tới quán bình nhỏ.
"Sư phụ, người nói quán bình nhỏ chính là cái này sao?"
Du Đại Nham hơi nghi hoặc một chút nhìn lên quán bình nhỏ kiểu dáng xưa cũ trước mặt.
Quán nhỏ trước mắt có bộ dạng quả thực có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn không ngờ quán bình nhỏ thần kỳ mà sư phụ nhắc tới lại "Tứ Cửu ba" lại mở ở một nơi như thế này.
Nghe Du Đại Nham nói, Trương Tam Phong gật đầu, mỉm cười nói: "Không sai, đây chính là quán bình nhỏ, lát nữa các con vào trong phải tôn kính chủ quán một chút."
Bốn người gật đầu.
Tống Viễn Kiều hắng giọng nói: "Đây là điều đương nhiên, hắn đã cho thuốc chữa khỏi cho tam đệ, hắn chính là ân nhân của chúng ta."
Sau đó, Trương Tam Phong dẫn theo ba đồ đệ bước vào quán bình nhỏ.
Bốn người Tống Viễn Kiều nhìn thấy Tần Nam Huyền đang ngồi trên ghế, nhất thời kinh ngạc, không ngờ chủ quán bình nhỏ lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Liếc nhìn hai cô gái đang đấm bóp cho Tần Nam Huyền, trong lòng nhất thời chấn động.
Một người là Loan Loan của Âm Quỳ Phái, một người là con gái của Hoàng Lão Tà.
Vậy mà lại cam tâm tình nguyện xoa bóp cho chủ quán.
Xem ra đúng như sư phụ đã nói, chủ quán này rất không bình thường.
Trương Tam Phong nhìn Tần Nam Huyền đang hưởng thụ Loan Loan và Hoàng Dung đấm bóp, chắp tay nói: "Chủ quán, đa tạ ngươi lần trước đã cho thuốc cứu sống Tam Đồ Đệ của ta, hôm nay ta cố ý dẫn hắn đến đây cảm tạ."
Nói xong Trương Tam Phong nháy mắt với Du Đại Nham.
Du Đại Nham hiểu ý liền hướng Tần Nam Huyền bái một cái, cảm kích nói: "Đa tạ chủ quán ân tái tạo..."
Nhưng kinh ngạc phát hiện mình sao lại không thể cúi người xuống được.
Tần Nam Huyền đang hưởng thụ Hoàng Dung và Loan Loan xoa bóp, lạnh nhạt nói: "Không cần đa lễ, có thể mở ra thứ gì đều là vận khí của Trương Chân Nhân, không liên quan gì đến ta cả, ta chỉ là một thương nhân bán bình."
Vừa rồi sau khi Hoàng Dung và Loan Loan dọn dẹp phòng bếp xong thì không hiểu sao lại đột nhiên muốn xoa bóp cho mình.
Với loại chuyện tốt này, Tần Nam Huyền đương nhiên sẽ không từ chối.
"Dù vậy vẫn phải cảm tạ chủ quán ngươi."
Du Đại Nham vẫn cảm kích Tần Nam Huyền nói.
Mọi người nghe vậy, đều cho rằng Tần Nam Huyền khiêm tốn.
Dù sao theo bọn họ thấy, bên trong bình này có thể mở ra thứ gì thì chủ quán đều nắm rõ cả.
Dù sao cái gì trong bình cũng đều do chủ quán bỏ vào.
Trương Tam Phong mỉm cười nhìn Tần Nam Huyền: "Chủ quán, lần này ta dẫn bọn chúng tới đây còn có một mục đích, chính là muốn mở bình ở chỗ của ngươi."
Lúc này Tống Viễn Kiều cũng đúng lúc đưa một bọc vàng cho Tần Nam Huyền: "Chủ quán, đây là bốn trăm lượng vàng."
Quy tắc của quán nhỏ, Trương Tam Phong đã nói rõ cho bọn họ, cho nên họ cũng sớm đã chuẩn bị xong vàng.
"Ừ!"
Tần Nam Huyền đứng dậy nhận lấy vàng, lạnh nhạt nói: "Bình đều ở trên kệ kia, tự các ngươi chọn đi."
Bốn người Tống Viễn Kiều liền dồn ánh mắt lên trên kệ hàng.
Bọn họ thấy bình trên kệ giống y hệt nhau, nên rất nhanh chọn ra mười bình nhìn tương đối thuận mắt.
Khi họ vừa chọn xong, liền thấy bốn mươi bình mình vừa chọn bay ra từ trên kệ, không một tiếng động rơi xuống trên bàn.
Chỉ một chiêu này đã làm đồng tử của họ hơi co lại, vẻn vẹn chỉ là một tay Tần Nam Huyền lộ ra, vậy mà không một ai nhìn ra được.
Bốn người nhìn nhau, quyết định vẫn làm theo kế hoạch trước đó mà mở bình.
Tống Viễn Kiều bước lên trước, nhìn mười cái bình thuộc về mình, hít sâu một hơi, rồi đưa tay đập vào cái bình thứ nhất.
"Ba!"
Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một xấp bùa rớt ra, lơ lửng giữa không trung.
"Đây là bùa sao?"
Tống Viễn Kiều có chút không chắc chắn nhìn Tần Nam Huyền hỏi.
Nhìn cái hình dạng và kiểu dáng này thì có vẻ giống như bùa.
Nhưng Trương Tam Phong đã nói trước với bọn họ rồi, đồ vật trong quán bình nhỏ chỉ có chủ quán mới có thể xác định công dụng thật sự của chúng.
"Không sai!"
Tần Nam Huyền nhìn đồ vật Tống Viễn Kiều vừa mở ra, lạnh nhạt mỉm cười mở miệng nói: "Đây chính là một xấp bùa mà bọn bịp bợm giang hồ vẽ ra để lừa người."
«Bùa »: Một xấp bùa vẽ vớ vẩn của thế giới lừa đảo, không có bất cứ tác dụng gì 0.
Tống Viễn Kiều: "..."
Nghe vậy, Tống Viễn Kiều im lặng trực tiếp dùng nội lực đánh nát nó.
Nói đùa, giữ đồ chơi này lại làm gì chứ.
Loại bùa lừa người này, bản thân mình tùy tay cũng có thể vẽ ra mấy ngàn tấm, mình muốn nó làm cái gì.
Mười hai lượng vàng lại mở ra được cái thứ này?
Nếu không phải là quán nhỏ này là do sư phụ mình dẫn tới, cộng thêm một chiêu vừa rồi của chủ quán, Tống Viễn Kiều đã muốn cho là mình bị lừa rồi.
Không đúng, tại sao mình lại muốn đi vẽ cái loại bùa lừa người này chứ.
Tống Viễn Kiều hít sâu một hơi, bỏ qua những tạp niệm đó, đưa tay đập vào cái bình thứ hai.
"Ba!"
Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một thanh trường kiếm cỡ bàn tay rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
«Trường kiếm»: Đây chỉ là một thanh trường kiếm bình thường.
"Đây là một thanh bảo kiếm sao?"
Với cái hình dáng, cái vẻ ngoài này, bản thân Tống Viễn Kiều là một cao thủ dùng kiếm, tự nhiên là liếc mắt một cái đã nhận ra thanh trường kiếm này.
"Nói đúng một nửa."
Tần Nam Huyền liếc qua sau lưng, lắc đầu, lạnh nhạt mở miệng nói: "Đây chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, không có gì đặc biệt cả."
Cũng không tệ lắm, ít nhất so với món đầu tiên thì tốt hơn một chút, xem như là biết khá hơn.
Tống Viễn Kiều trong lòng không ngừng tự an ủi mình, rồi đưa tay đập vào cái bình thứ ba.
Nhưng lần này vậy mà lại không có thứ gì xuất hiện.
Trương Tam Phong: ???
Bốn người Tống Viễn Kiều: ???
Ngay cả Tần Nam Huyền cũng là vẻ mặt câm nín nhìn Tống Viễn Kiều.
Không ngờ Tống Viễn Kiều này lại đen đủi như vậy.
Hắn là người thứ hai sau Trương Vô Kỵ mở ra lon không.
"Chủ quán, đây là..."
Tống Viễn Kiều nhìn cái gì cũng không có, không nhịn được nhìn về phía Tần Nam Huyền hỏi.
Chẳng lẽ là đã mở ra bảo bối gì mà phàm nhãn của mình căn bản không thấy được?
Hắn dù thế nào cũng không thừa nhận là vận khí mình lại kém đến vậy, lại mở ra một cái lon không chết.
"Như ngươi thấy, đây chỉ là một cái lon không."
Tần Nam Huyền lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngươi là người thứ hai mở ra lon không sau Trương Vô Kỵ."
Một bên Loan Loan có chút không nhịn được mà bật cười, không ngờ lại có người vận khí kém như vậy, lại có thể mở ra lon không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận