Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 235: Cường đại yên vụ trái cây, miếu đổ nát bị tập kích! « canh hai ».

Chương 235: Trái cây khói mù cường đại, miếu đổ nát bị tập kích! «canh hai».
Khúc Phi Yên nhìn khắp phòng khói mù lượn lờ, căn bản không nhìn rõ, vội dừng động tác trong tay lại, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng làm ta vui vẻ hụt!"
Bạch Uyển Nhi nghe Khúc Phi Yên nói, cười đáp: "Ngươi yên tâm đi Phi Phi, sẽ không để ngươi hụt đâu."
Đám người phát hiện giọng Bạch Uyển Nhi phát ra từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể dựa vào bóng dáng để phân biệt vị trí của nàng. Vương Thế Sung trên mặt càng lộ vẻ khó chịu, mình quá thảm rồi, chiếc vòng tay thần chết của mình bị Loan Loan chém khắc chế, còn bản thân lại đánh không lại Bạch Uyển Nhi.
"Thôi đi, muốn kiểm tra năng lực thì trở về nhà mà chơi, bày trò khói mù trong quán nhỏ làm gì cho thêm khó chịu."
"Đến lúc đó hàng xóm không biết lại tưởng cửa hàng bốc cháy thì sao."
Tần Nam Huyền nhìn Bạch Uyển Nhi đang chơi đùa vui vẻ, chậm rãi lên tiếng nhắc nhở.
"Tiệm chủ, nơi này của ngươi bốc cháy sao?"
Vừa lúc Tần Nam Huyền vừa dứt lời, Yêu Nguyệt và Liên Tinh từ phòng bên cạnh đi tới, hai người họ vừa mới đang chỉ đạo đệ tử sắp xếp cửa hàng, liền thấy cửa hàng nhỏ bên cạnh đột nhiên bốc lên một làn khói đặc không báo trước. Yêu Nguyệt và Liên Tinh liếc nhìn nhau, rồi đi về phía cửa hàng nhỏ. Họ thấy khói mù tràn ngập trong cửa hàng. Nghe Tần Nam Huyền nói, Bạch Uyển Nhi xua tan khói mù, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Yêu Nguyệt cung chủ, Liên Tinh cung chủ, không phải cháy đâu, là ta đang thử nghiệm năng lực mới thôi."
Nghe Bạch Uyển Nhi nói, Yêu Nguyệt và Liên Tinh trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cái gì?? Vừa nãy đám khói là một loại năng lực của Bạch Uyển Nhi sao? Hai người bọn họ vừa nãy đều không cảm nhận được khí tức của Bạch Uyển Nhi, còn tưởng trên người nàng có bảo bối gì đó che giấu hơi thở, không ngờ lại là một loại năng lực mới mở của nàng. Yêu Nguyệt mặt lộ vẻ ngưng trọng, chiêu thức vừa nãy của Bạch Uyển Nhi, nàng hoàn toàn không nhìn thấu, không chắc có thể thành công bắt được Bạch Uyển Nhi.
Bạch Uyển Nhi đương nhiên không thể đem năng lực của mình tường tận giới thiệu cho Yêu Nguyệt nghe, đây chính là thủ đoạn để sau này mình bảo toàn tính mạng. Bây giờ mình cho dù gặp phải cường giả Tông Sư cảnh, đánh không lại, cũng có thể chạy thoát.
Yêu Nguyệt nhìn thoáng qua Loan Loan và Bạch Uyển Nhi, thấy hai nàng không có ý định tiếp tục bày trò nữa, thầm nghĩ có nên phái người đến canh chừng ở đây không. Tuy Yêu Nguyệt không có ý định tranh bá thiên hạ, nhưng cũng không muốn cam chịu ở thế dưới người khác. Đồ trong chiếc bình này vô cùng thần kỳ, nếu sau này có người mở ra thứ gì đó rất mạnh thì có người ở đây nhìn ngó, đến lúc đó còn có thể sớm tính toán. Rồi nhìn sang Liên Tinh đang vui vẻ nhìn Tần Nam Huyền. Tâm tư nhỏ của Liên Tinh, Yêu Nguyệt đã sớm hiểu rõ, để nàng đến cửa hàng nhỏ này, vừa thỏa mãn tâm tư nhỏ của Liên Tinh, vừa không sợ nàng phản bội mình.

Bên kia, trong một ngôi miếu đổ nát.
Nhạc Bất Quần đang cùng vợ là Ninh Trung Tắc và Lệnh Hồ Xung nghỉ ngơi tạm thời, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động. Nhạc Bất Quần lập tức mở mắt ra, tay cầm lấy thanh đằng giao kiếm, Ninh Trung Tắc và Lệnh Hồ Xung cũng cảm nhận được động tĩnh bên ngoài mà tỉnh giấc.
"Nhạc Bất Quần, ngươi ra đây cho ta!"
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Thành Bất Ưu hống hách. Nhạc Bất Quần nhíu mày, cùng Ninh Trung Tắc liếc nhau một cái, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Liền thấy Phong Bất Bình, Tùng Bất Khí, Thành Bất Ưu và người phái Tung Sơn là Đinh Miễn, Lục Bách cùng Thang Anh Ngạc mang theo một đám người áo đen đứng đối diện bọn họ. Nhạc Bất Quần thấy trận thế này liền nhíu mày, lớn giọng hỏi: "Ba vị, các ngươi đã ẩn cư giang hồ mấy chục năm, sớm đã không còn liên quan gì đến phái Hoa Sơn của ta, không biết hôm nay cùng Lục sư huynh bọn họ đến đây có việc gì?"
Nghe vậy, Thành Bất Ưu cười lạnh, mở miệng nói: "Năm đó sư phụ dùng âm mưu quỷ kế chiếm đoạt Hoa Sơn, hôm nay bọn ta là đệ tử Kiếm Tông sẽ tính sổ cho rõ ràng!"
Nghe Thành Bất Ưu nói, Nhạc Bất Quần lập tức hiểu rõ mục đích của họ, chẳng phải là muốn tranh giành vị trí Chưởng môn sao? Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lùng, châm chọc mở miệng nói: "Tính sổ? Ngươi muốn tính thế nào?"
Lúc này một người bên cạnh cũng tiếp lời: "Ngươi làm chưởng môn Hoa Sơn hai mươi năm, cũng nên thoái vị rồi!"
"Ha ha ha..."
Nghe vậy, Nhạc Bất Quần nhịn không được cười phá lên, sau đó khinh thường nhìn họ nói: "Thì ra các ngươi muốn nhòm ngó chức chưởng môn à! Vậy Đinh sư huynh qua đây là chuyện gì vậy?"
Đinh Miễn cười nhạt, một bộ dáng lơ đãng mở miệng nói: "Ba vị sư huynh Kiếm Tông Hoa Sơn này đã tìm được Minh chủ, nói Khí Tông các ngươi năm đó dùng âm mưu quỷ kế cướp đoạt chức chưởng môn, để Tả Minh chủ làm chủ cho họ, Tả Minh chủ cũng cảm thấy Nhạc chưởng môn tuổi đã cao, không muốn ngươi phải tốn công sức cho môn phái," "Cho nên Minh chủ phái ta đến mời Nhạc Chưởng môn thoái vị!"
Nói rồi, Đinh Miễn giơ lệnh bài Ngũ Nhạc kiếm phái lên, hắn mai phục ở đây chính là để tiêu diệt Nhạc Bất Quần bọn họ, cho nên trong giọng nói không có nửa điểm kính trọng nào.
Nhạc Bất Quần cười lạnh nhìn họ, giọng điệu lạnh như băng nói: "Nếu Tả Minh chủ muốn ta thoái vị thì xin tự mình đến nói, chứ không phải để ngươi, Đinh Miễn ở đây múa may."
Nếu là trước đây, có lẽ Nhạc Bất Quần đối với người phái Tung Sơn còn khách khí đôi chút, nhưng bây giờ có cơ duyên từ cửa hàng nhỏ trong tay, Nhạc Bất Quần không hề sợ phái Tung Sơn. Mấy người phái Tung Sơn trước mặt còn không phải đối thủ của mình.
"Còn các ngươi… lũ dư nghiệt Kiếm Tông, để các ngươi chưởng quản Hoa Sơn chẳng phải là hại môn hạ đệ tử sao! Ta Nhạc Bất Quần không gánh nổi cái tội này."
"Vậy thì ta không thể không lĩnh giáo cao chiêu của Nhạc Chưởng Môn."
Nghe Nhạc Bất Quần nói vậy, Thành Bất Ưu thần sắc thay đổi, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, cánh tay thắt lưng cùng lúc gồng sức, nội lực bắt đầu vận chuyển, thi triển kiếm chiêu công kích vào chỗ hiểm của Nhạc Bất Quần.
"Đến tốt lắm!"
Nhạc Bất Quần cũng cười lạnh một tiếng rút đằng giao kiếm nghênh đón. Cổ tay vung lên, một đạo kiếm hoa trực tiếp phá giải chiêu kiếm Thành Bất Ưu vừa đâm tới. Nhạc Bất Quần chớp lấy sơ hở của Thành Bất Ưu, đằng giao kiếm trong tay đột nhiên tăng lực.
"Răng rắc!"
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, trường kiếm của Thành Bất Ưu trong tay đã gãy làm đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận