Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 129: Câu Lan nghe hát, tuyệt vọng nữ tử « canh một ».

Chương 129: Câu Lan nghe hát, tuyệt vọng nữ tử « canh một ». Thượng Tú Phương thấy Tần Nam Huyền đến, trong mắt không khỏi hiện lên một tia vui mừng. Tần Nam Huyền gật đầu, cười nhạt nói: "Nếu đã đáp ứng với cô nương, ta tự nhiên sẽ đến." Thượng Tú Phương mỉm cười ngọt ngào nói: "Đại nhân, mời đi lối này." Sau đó Thượng Tú Phương dẫn theo Tần Nam Huyền đi đến vị trí đã chuẩn bị tốt trên lầu hai. Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tần Nam Huyền dẫn theo Loan Loan và những người khác theo sau lưng Thượng Tú Phương lên lầu hai. "Ngọa Tào!" "Đây là ai vậy? Lợi hại vậy." "Chưa từng thấy bao giờ, vị công tử này thật là lợi hại, vậy mà mang theo nhiều mỹ nhân tuyệt sắc đến đây như vậy." "Đúng đó, nếu như đổi lại là ta có nhiều mỹ nhân vây quanh như vậy, dù có phải chết ngay lập tức ta cũng cam lòng." "Nguyện ý đó." "Ngươi mà muốn chết thì đừng kéo ta theo, mấy cô nương đó, không ai là người đơn giản." Người kia cũng biết mình lỡ lời do say rượu, vội ngậm miệng không nói lại. Vương Thế Sung vẻ mặt tươi cười nhìn xuống lầu, quả nhiên, may là mình không có khoa trương. Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu lại kinh ngạc nhìn Tần Nam Huyền đang lên lầu. Lục Tiểu Phụng lắc đầu nói với Hoa Mãn Lâu: "Không ngờ đại nhân cũng đến những nơi như thế này, xem ra không phải là đàn ông đều háo sắc." Hoa Mãn Lâu tức giận liếc Lục Tiểu Phụng: "Ngươi có thể so sánh với đại nhân được sao?" Lục Tiểu Phụng không phục thầm so sánh với Tần Nam Huyền trong lòng, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện mình đúng là không thể so được với đại nhân. Vô luận là vẻ ngoài anh tuấn hay tài trí hơn người. Lục Tiểu Phụng nghĩ đến đây có chút buồn bực, uống một ngụm rượu. "Người đàn ông đẹp trai quá." Khi Liên Tinh nhìn thấy Tần Nam Huyền, trong nháy mắt ngây người, trên đời lại có người đàn ông tiêu sái, anh tuấn như tiên giáng trần thế. Trong chớp mắt ngắn ngủi, Liên Tinh đã bị bóng dáng Tần Nam Huyền chiếm cứ trong lòng. Nhưng khi thấy bên cạnh Tần Nam Huyền còn có nhiều nữ nhân tuyệt sắc như vậy vây quanh. Liên Tinh liền cau mày, theo bản năng giấu đi chân trái và tay trái tàn tật của mình, tránh để Tần Nam Huyền thấy mà sinh ghét bỏ. Thậm chí khi thấy ánh mắt Tần Nam Huyền quét tới, cô còn có chút tự ti né tránh. Yêu Nguyệt khi thấy Tần Nam Huyền cũng sáng mắt lên, người đàn ông trước mắt quả thực đẹp trai. Nhưng khi thấy những cô gái phía sau hắn, nàng cũng âm thầm nhíu mày. Người đàn ông này phong lưu có chút khiến nàng không vui. Bên kia Thượng Quan Long đang ngồi ở lầu hai uống rượu, liếc mắt đưa tình với các cô nương cũng chú ý đến động tĩnh dưới lầu. Đương nhiên khi thấy Loan Loan và Bạch Uyển Nhi như chim nhỏ nép vào người Tần Nam Huyền, Đổng Thục Ny cũng đi theo bên cạnh, đồng tử của hắn nhất thời co rụt lại. Vinh Phượng Tường và Vinh Giảo Giảo đối diện hắn tự nhiên cũng thấy Loan Loan. Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt hai người. Rốt cuộc người đàn ông không có chút nội lực nào này là ai. Vì sao ngay cả Loan Loan Thánh Nữ bọn họ đều cam tâm tình nguyện ở bên hắn. Sư Phi Huyên cũng thấy Tần Nam Huyền xuất hiện ở đây, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt. Biết trước đại nhân sẽ đến, đáng lẽ nàng nên cùng hắn đi mới phải. Nhìn hai yêu nữ Ma Môn sau lưng hắn, không khỏi nhíu mày. Sau khi Tần Nam Huyền ngồi xuống, Thượng Tú Phương lập tức cho người bưng lên rất nhiều đồ ăn ngon và rượu. Sau khi mọi thứ đã tươm tất, Thượng Tú Phương áy náy cười với Tần Nam Huyền: "Đại nhân, Tú Phương phải xuống dưới diễn tấu, nếu ngài có gì cần, cứ dặn dò hạ nhân bên ngoài là được." Tần Nam Huyền gật đầu, lạnh nhạt nói: "Cô nương, cô cứ đi làm việc đi." Lúc này Thượng Tú Phương mới xuống dưới chuẩn bị bắt đầu diễn tấu. Buổi biểu diễn đang diễn ra sôi nổi. Phía sau Vạn Hoa Lâu, trong phòng củi, hai người đàn ông đang đối diện một cô gái lê hoa đái vũ, cười khằng khặc quái dị. Mặc dù mụ mụ không cho phép lén lút buôn bán, nhưng không chịu nổi cô nàng này quá đẹp. Bọn họ muốn thuần phục cô. Xinh đẹp như vậy, đến lúc đó nhất định có thể bán được giá cao, đến lúc đó anh em hắn còn làm cái gì chân tay nữa chứ. Cô gái kinh hãi, tuyệt vọng nhìn hai người đàn ông thô bỉ trước mắt, không ngừng lùi lại, cuối cùng bị ép đến dựa vào tường. Nhìn thấy bình hoa bên cạnh, trong mắt cô gái lóe lên vẻ hung ác. Nhân lúc hai người đàn ông không kịp phản ứng, cô cầm bình hoa đập vào đầu một tên. "Ba!" "A..." Bình hoa nhất thời làm tên kia chảy máu đầu, tên còn lại có chút ngây người... ... Tận dụng cơ hội, cô gái lập tức chạy ra ngoài. Tần Nam Huyền nín thở từ trong WC đi ra. WC của cái Vạn Hoa Lâu này đúng là nên quét dọn lại. Cũng may mình có nội lực, nếu không thì đã bị mùi vị bên trong làm cho ngất đi rồi. Tần Nam Huyền thong thả bước đi, hướng về phía đại sảnh. "Đứng lại, đừng chạy!" Vừa mới đi đến đại sảnh, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la phía sau. Tần Nam Huyền quay đầu nhìn lại, một cô gái đang chạy về phía hắn, phía sau là một đám tay chân đuổi theo. Bên kia cũng xuất hiện mấy tay chân đi tới. "Chạy đi, xem ngươi chạy đằng nào." Cô gái nhìn trước sau đều có người, nhất thời trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Khi thấy Tần Nam Huyền, mắt cô chợt sáng lên, vội chạy đến bên Tần Nam Huyền thất kinh kêu cứu: "Cầu xin ngài, công tử, mau cứu ta." Mấy tay chân đuổi theo nhíu mày, cung kính nói: "Vị công tử này, đây là chuyện của Vạn Hoa Lâu chúng ta, mong ngài không nên nhúng tay." Bọn họ đã thấy có không ít người trong đại sảnh nhìn về hướng bọn họ, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, không thể làm rối buổi biểu diễn của Thượng Tú Phương. Tần Nam Huyền gật đầu, chuẩn bị quay người rời đi. "Công tử..." Thấy Tần Nam Huyền muốn rời đi, cô gái vô lực ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch đầy lệ, ánh mắt tràn ngập cầu xin và tuyệt vọng, bộ dáng đó không thể nói ra lời đau thương, đôi mắt to đẫm nước mắt. "Xem ngươi chạy đi đâu! Không giáo huấn ngươi tử tế thì không được." Mấy tay chân vừa đuổi tới thấy Tần Nam Huyền đã đi, cười quái dị tiến lên chuẩn bị bắt cô gái lại đưa về hậu viện trừng phạt. Con đàn bà thối này, dám chạy ra ngoài, nếu để mụ mụ biết, đừng nói kiếm tiền, tính mạng cũng không giữ nổi. Cô gái hai mắt trống rỗng nhìn đám tay chân Vạn Hoa Lâu đang đi về phía mình, ngồi liệt tại chỗ không thể nhúc nhích. Lúc nãy trốn chạy đã dùng hết sức lực, giờ nàng không còn sức chạy trốn nữa rồi. Ps: Cầu hoa hoa, vé tháng, đánh giá năm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận