Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 254: Tống Viễn Kiều: Kẻ phản bội là ta nhi tử ? Phó Quân Sước đột phá! « canh một ».

Chương 254: Tống Viễn Kiều: Kẻ p·h·ả·n· ·b·ộ·i là con trai ta? Phó Quân Sước đột p·h·á! « canh một ».
Nhìn tờ giấy trong tay, Tống Viễn Kiều trên mặt lộ vẻ giận dữ, có chút nóng nảy hỏi Trương Tam Phong: "Sư phụ, là kẻ p·h·ả·n· ·b·ộ·i nào làm ra chuyện này, chúng ta phải phế tu vi, trục xuất hắn khỏi Võ Đang."
Nghe Tống Viễn Kiều nói vậy, Trương Tam Phong có thể khẳng định Tống Viễn Kiều không biết chuyện của con mình. Nếu không, không thể kích động như thế.
"Ngươi xem kỹ lại chữ viết đi." Trương Tam Phong không nói cho Tống Viễn Kiều người đó là ai, mà bảo hắn xem lại chữ viết trên giấy.
"Chữ viết?" Tống Viễn Kiều hơi nghi hoặc cẩn thận nhìn kỹ chữ trên đó, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, vẻ mặt không thể tin.
"Sư phụ, cái này..." Tống Viễn Kiều giọng run rẩy, vẻ mặt không tin nhìn Trương Tam Phong và Mạc Thanh Cốc. Trương Tam Phong gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã điều tra rõ ràng, chính là Thanh Thư làm."
"Không phải..." Tống Viễn Kiều có chút không tin lắc đầu, cúi đầu lẩm bẩm: "Sao lại là Thanh Thư? Thanh Thư ngoan ngoãn như vậy, sao có thể làm chuyện như vậy!!"
"Sư phụ, Thanh Thư chắc chắn không tự nguyện, nhất định là bị người khác kh·ố·n·g chế!" Tống Viễn Kiều nói khả năng này không phải không có, nhưng bọn họ đều đã đi dò xét Tống Thanh Thư, p·h·át hiện hắn không hề bị khống chế. Đến cả Trương Tam Phong lúc Tống Thanh Thư ngủ cũng đã kiểm tra, cũng không có tình huống bị người khống chế, tất cả đều là hắn tự nguyện, thậm chí chủ động làm chuyện này.
Tống Viễn Kiều thấy vẻ mặt sư phụ, cũng biết họ đã kiểm tra, Tống Thanh Thư không hề bị kh·ố·n·g chế. Sắc mặt ông tái nhợt, cả người như già đi mấy chục tuổi, liền quỳ xuống trước Trương Tam Phong, cười khổ nói với sư phụ: "Sư phụ, con trai dạy không nghiêm, Thanh Thư nếu phạm lỗi lớn như vậy, ta nguyện ý thay nó chịu phạt, chỉ mong sư phụ cho Thanh Thư một cơ hội."
"Thất sư đệ, bình thường ngươi đối Thanh Thư tốt nhất, ngươi giúp ta van xin sư phụ!" Tống Viễn Kiều tha thiết nhìn Mạc Thanh Cốc đứng bên cạnh.
"Ai!" Mạc Thanh Cốc thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn tờ giấy Tống Viễn Kiều đưa tới. Tống Viễn Kiều không hiểu cầm lấy, thấy chữ viết phía trên, nhất thời đồng tử co rút, kinh hô: "Cái này... sao có thể!"
Trên tờ giấy viết: Tin đồn từ tương lai, Võ Đang Thất Hiệp Mạc Thanh Cốc c·hết dưới tay Tống Thanh Thư và đông lạnh Hữu Lượng.
"Tờ giấy này từ tiệm bình nhỏ mà ra." Mạc Thanh Cốc chậm rãi nói: "Chúng ta đã tra được Cái Bang quả thật có người tên Trần Hữu Lượng, sư thừa Thiếu Lâm Tự Viên Chân." Nghe Mạc Thanh Cốc nói, Tống Viễn Kiều có chút bối rối, bao nhiêu năm qua sự bình tĩnh và trầm ổn đều tan biến hết. Thấy đại đệ t·ử của mình như vậy, Trương Tam Phong trong lòng cũng không thoải mái, lên tiếng: "Viễn Kiều, con đừng vội, mấy tin tức này chúng ta đều chặn lại, không hề lan truyền."
Tống Viễn Kiều như người c·hết chìm vớ được cọng rơm cuối cùng, nhìn Trương Tam Phong: "Ý của sư phụ là sẽ cho hắn thêm một cơ hội?!"
Trương Tam Phong gật đầu, nhẹ giọng: "Chúng ta quyết định cho nó một cơ hội, nếu nó vẫn không biết sửa sai, chúng ta chỉ có thể..."
Tống Viễn Kiều vội gật đầu, nói: "Sư phụ, các người yên tâm, con nhất định sẽ quản tốt nó."
Trương Tam Phong gật đầu, chậm rãi: "Con cùng Tùng Khê bọn họ đi mở bình đi, nói không chừng sẽ mở ra được thứ tốt giúp cho con."
Tống Viễn Kiều gật đầu, sau đó vẻ mặt khó xử: "Con muốn đi mở bình, vậy Thanh Thư thì..."
"Yên tâm, ta sẽ trông chừng nó." Nghe Trương Tam Phong nói, Tống Viễn Kiều đứng dậy đi tìm Trương Tùng Khê, chuyện mở bình không thể chậm trễ.
Bên kia, trong tiệm bình nhỏ.
Tần Nam Huyền thấy Phó Quân Sước đã chọn xong bình, vẫy tay, bình từ trên giá bay ra, rơi vào bàn mở bình.
Phó Quân Sước có chút kích động đưa tay đánh vào chiếc bình đầu tiên.
"Ba!" Tiếng bình vỡ vang lên, một chiếc đèn lồng đỏ rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy mình mở ra đèn lồng đỏ, Phó Quân Sước nhìn về phía Tần Nam Huyền....
«đèn lồng đỏ»: Đây là một chiếc đèn lồng đỏ bình thường, đèn lồng lớn treo cao, vui vẻ đón năm mới.
Tần Nam Huyền nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Một chiếc đèn lồng đỏ bình thường."
Phó Quân Sước cầm đèn lồng để sang một bên, chuẩn bị mở tiếp.
Mà Vinh Giảo Giảo thì vẻ mặt khiếp sợ, trong cái bình này lại có thể mở ra đồ vật, cũng không biết điếm chủ làm sao đưa đèn lồng vào trong bình, còn vì sao vật rơi ra lại lơ lửng giữa không trung.
Vinh Giảo Giảo vẻ mặt mờ mịt, cảm thấy đầu óc thông minh của mình không đủ dùng.
"Ba!" Một tiếng bình vỡ, làm Vinh Giảo Giảo giật mình, thì ra Phó Quân Sước đã mở ra chiếc thứ hai, thấy một quả cầu ánh sáng trắng rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy là quả cầu ánh sáng trắng, Phó Quân Sước mỉm cười, nàng cảm thấy mình sắp đột phá Tiên Thiên cảnh giới trung kỳ, quả cầu ánh sáng này đến đúng lúc, nói không chừng có thể giúp nàng đột phá.
«một năm nội lực cao thủ võ lâm»: Một năm nội lực của một cao thủ võ lâm nào đó vô danh, sau khi hấp thu có thể trực tiếp nhận được một năm nội lực.
Cao thủ Võ Lâm nào đó: Chẳng lẽ ta tẩu hỏa nhập ma rồi sao, sao mỗi ngày nội lực lại giảm 0.2 chứ!
Tần Nam Huyền thấy giới thiệu quả cầu ánh sáng trắng, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ hệ thống bắt được một cao thủ võ lâm nào đó để hút nội lực sao. Tần Nam Huyền nói: "Đây là một năm nội lực."
Phó Quân Sước trực tiếp bắt đầu hấp thu quả cầu ánh sáng trước mặt. Mà Vinh Giảo Giảo thì hoàn toàn trợn mắt há mồm, quả cầu ánh sáng này có thể tăng thêm nội lực sao? Đúng là chuyện không tưởng, trừ những thứ thiên tài địa bảo hoặc người khác quán thâu thì có thể đạt được, đường tắt duy nhất để có nội lực chính là tu luyện. Nhưng bây giờ nàng không thể không tin, vì nàng cảm nhận được nội lực trong người Phó Quân Sước đang tăng lên.
"Thình thịch..."
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, đặt mua, vé tháng, đánh giá! ! ! Cảm tạ Thanh Phong cẩn thận đại ca vé tháng! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận