Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 334: Uchiha Madara thể nghiệm thẻ, ngưu Chiến Sĩ vĩnh viễn sẽ không tháo xuống hắn mặt nạ bảo hộ! « canh một ».

Chương 334: Thẻ trải nghiệm Uchiha Madara, Ngưu Chiến Sĩ vĩnh viễn sẽ không tháo xuống chiếc mặt nạ bảo hộ của hắn! « Canh một ».« Thẻ trải nghiệm Uchiha Madara »: Đến từ thế giới ảnh nào đó, thẻ trải nghiệm trạng thái mạnh nhất của Uchiha Madara, sau khi sử dụng thẻ bài, có thể dùng tất cả năng lực của Uchiha Madara. Thời gian trải nghiệm một giờ. Tần Nam Huyền liếc nhìn thẻ trải nghiệm mà Trương Tùng Khê rút được, nhẹ giọng nói: "Đây là một tấm thẻ trải nghiệm có trạng thái mạnh nhất của Uchiha Madara, thời gian là nửa canh giờ." Nghe Tần Nam Huyền nói xong, vẻ mặt Trương Tùng Khê ngơ ngác. Cái Uchiha Madara này là cường giả của vương triều nào, từ trước đến nay chưa từng nghe qua tên người này. Thấy vẻ mặt không hiểu của Trương Tùng Khê, Tần Nam Huyền giải thích: "Trạng thái mạnh nhất của hắn đại khái giống như là cảnh giới Thiên Nhân." Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được nhìn tấm thẻ này, không ngờ vẫn có thể mở ra thẻ trải nghiệm cảnh giới Thiên Nhân. Phải biết rằng, cường giả cảnh giới Thiên Nhân được biết trên giang hồ chỉ có vài người như vậy, hơn nữa hầu như đều ở ẩn tu luyện, tìm hiểu thiên đạo, để mong đạt đến cảnh giới Phá Toái Hư Không. Nói cách khác, có tấm thẻ trải nghiệm này, về cơ bản có thể tung hoành trong giang hồ, chỉ cần không phải vận xui đến cực điểm, gặp phải những người chân chính cảnh giới Thiên Nhân, thì về cơ bản không ai địch lại. Đáng tiếc là tấm thẻ trải nghiệm này chỉ có thể sử dụng một lần. Trương Tùng Khê cẩn trọng cất tấm thẻ trải nghiệm Uchiha Madara này đi, sau đó mới đưa tay về phía chiếc bình thứ bảy đập. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một vật tạo hình kỳ dị rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Trương Tùng Khê quan sát vật có chiều dài bằng bàn tay, chiều rộng ba ngón tay này, có chút hiếu kỳ hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là vật gì vậy?" « Tông đơ điện »: Đến từ sản phẩm của thế giới hiện thực nào đó, là công cụ mà thầy Tony dùng khi cắt tóc. Nghe Trương Tùng Khê hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn vật mà hắn rút được, từ tốn nói: "Đây là một chiếc tông đơ điện có thể cắt tóc, đến lúc đó ngươi có thể về nghiên cứu một chút." Nghe Tần Nam Huyền nói xong, mặt Trương Tùng Khê tối sầm, mình bây giờ đến một sợi tóc cũng không có, mở ra cái này thì có ích gì! Hơn nữa thân thể, tóc da do cha mẹ cho, sao có thể dễ dàng cắt tóc của mình được, xem ra chắc là điếm chủ thiết kế để đối phó mấy tên đầu trọc Thiếu Lâm Tự. Từ sau lần sư đệ của mình là Trương Thúy Sơn bị bọn họ bức tử, Trương Tùng Khê liền không có chút hảo cảm nào với bọn chúng. Tiện tay bỏ chiếc tông đơ điện cầm trên tay sang một bên, phẩy tay về phía chiếc bình thứ tám đập tới. "Ba!" Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một chiếc khăn trùm đầu rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Trương Tùng Khê đầy tò mò quan sát chiếc khăn trùm đầu này, chỉ thấy chiếc khăn trùm đầu này toàn bộ chuyển sang màu đỏ, xung quanh mắt có màu cam, lộ ra vô cùng kỳ dị. « Khăn trùm đầu Ngưu Chiến Sĩ »: Đến từ khăn trùm đầu của Ngưu Chiến Sĩ trong Long Lịch Hiểm Ký nào đó, có điều một khi đội chiếc khăn trùm đầu này vào thì không thể tháo ra, đồng thời không thể làm hư hại nó. Đeo cần phải suy nghĩ kỹ. Tần Nam Huyền liếc nhìn chiếc khăn trùm đầu mà Trương Tùng Khê rút ra, thản nhiên nói: "Đây là một chiếc khăn trùm đầu, nhưng không khuyên dùng, vì một khi đội vào thì không thể tháo ra." Trương Tùng Khê đang định đưa tay chạm vào khăn trùm đầu thì sợ hãi vội rụt tay về, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn chiếc khăn trùm đầu này. Mang vào sau sẽ vĩnh viễn không tháo ra được sao? ! Nếu để hắn vĩnh viễn mang theo cái mặt nạ này thì còn không bằng chết quách cho xong. Trương Tùng Khê nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ sệt nhìn chiếc khăn trùm đầu này: "Điếm chủ, nếu ta lỡ chạm vào chiếc khăn trùm đầu này, nó có đột nhiên chụp lên mặt ta không!" Tần Nam Huyền khẽ cười lắc đầu: "Sẽ không, trừ khi chính ngươi mang vào." Trương Tùng Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn trọng cất chiếc khăn trùm đầu này đi, ném vào trong túi đựng đồ, tránh cho vô ý để mình đội lên thì xong đời. Sau đó hắn hướng về phía chiếc bình thứ chín đập tới. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu tím rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Thấy mình mở được quả cầu ánh sáng màu tím, Trương Tùng Khê vẻ mặt hưng phấn nhìn Tần Nam Huyền nói: "Điếm chủ, quả cầu ánh sáng màu tím này là cái gì?" « Phong ấn thuật »: Đến từ một thế giới tu chân nào đó, có thể phong ấn thực lực của đối phương, điều kiện tiên quyết là thực lực hai bên không thể chênh lệch quá nhiều. Thời gian hồi chiêu là một giờ. "Cũng không tệ lắm!" Nghe Trương Tùng Khê hỏi, Tần Nam Huyền liếc nhìn quả cầu ánh sáng màu tím mà hắn rút được, nhíu mày, chậm rãi nói: "Kỹ năng này gọi là phong ấn thuật, nửa giờ có thể dùng một lần." Nghe Tần Nam Huyền nói xong, vẻ mặt Trương Tùng Khê kích động bắt đầu hấp thụ quả cầu ánh sáng màu tím trước mặt, theo quả cầu ánh sáng màu tím hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể hắn, trong đầu hiện lên tác dụng và phương pháp tu luyện của phong ấn thuật. Trương Tùng Khê vẻ mặt chấn động, lại có thể phong ấn tu vi của người khác, hơn nữa điều quan trọng nhất là, sau khi bị phong ấn thuật phong ấn thì ngoài mình và điếm chủ ra, chắc những người khác không thể cởi được, chỉ có thể chờ hiệu quả phong ấn từng bước suy yếu. Nói cách khác, sau khi bị phong ấn thì về cơ bản ngoài việc hiểu biết một ít chiêu thức võ học, thì cũng không khác gì người thường. Trương Tùng Khê nhìn xem Tống Viễn Kiều, đến lúc đó ngược lại có thể phong ấn Tống Thanh Thư, tránh cho đến lúc đó hắn gây ra sai lầm. Trương Tùng Khê nhìn chiếc bình cuối cùng, vung tay về phía bình đập tới. "Ba!" Theo một tiếng vang nhỏ, bình vỡ vụn, một bộ trường bào rớt xuống, lơ lửng giữa không trung. Trương Tùng Khê vẻ mặt tò mò đánh giá bộ trường bào này, chỉ thấy bộ trường bào này toàn bộ màu đen, sau đó trên mặt thêu mấy đóa vân đỏ, nhất thời vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Tần Nam Huyền, không biết bộ y phục này có tác dụng gì. « Hỏa Vân bào »: Đến từ một thế giới ảnh nào đó, là trang phục tiêu biểu của Akatsuki, đại biểu cho nhiệt huyết và thanh xuân. Tần Nam Huyền liếc nhìn bộ y phục mà Trương Tùng Khê rút được, lạnh nhạt nói: "Đây chỉ là một chiếc Hỏa Vân bào bình thường thôi." Trương Tùng Khê gật đầu, sau đó đám người phái Võ Đang gói ghém thu dọn tất cả đồ đạc, rồi cung kính cáo từ Tần Nam Huyền rời đi. Hoa Mãn Lâu và Hoa Như Lệnh cũng cáo từ rời khỏi nơi này. Bên ngoài cửa tiệm nhỏ, Hoa Như Lệnh nhìn Hoa Mãn Lâu đầy cảm thán nói: "Ta không ngờ trên thế giới lại có nơi thần kỳ như vậy, lại có cơ duyên như thế."
Ps: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại đã tặng hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt mua! « ? ω ? ».
Bạn cần đăng nhập để bình luận