Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 901: Lý Mạc Sầu cải biến! ! Nhậm Ngã Hành quyết đoán! ! (canh tư )

Chương 901: Lý Mạc Sầu thay đổi! Nhậm Ngã Hành quyết đoán! (Canh tư)
Tiếp theo nàng liền mang theo Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song hai người tiếp tục hướng phía thôn trấn kế tiếp đi đến. Chứng kiến vẻ mặt mệt mỏi của hai người, Lý Mạc Sầu sau một hồi trầm ngâm, ôn nhu mở miệng nói: "Chúng ta đã đến thôn trấn kế tiếp rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã. Đợi ngày mai lại tiếp tục điều tra." Nghe Lý Mạc Sầu nói, trên mặt Hồng Lăng Ba cùng Lục Vô Song đều lộ vẻ kinh ngạc. Các nàng có chút không dám tin đây là lời sư phụ mình nói ra, nếu là theo tính tình thường ngày, các nàng nhất định phải tìm đến trời sáng ngày thứ hai mới thôi. Sư phụ chuyển biến quá lớn, khiến các nàng trong nhất thời có chút không thích ứng được.
"Ừ? Có chuyện sao?" Nghe Lý Mạc Sầu thanh âm yếu ớt vang lên lần nữa, hai người vội vàng lắc đầu, biểu thị không có vấn đề. Sau đó Lý Mạc Sầu cũng không nhắc lại, tiếp tục hướng phía thôn trấn kế tiếp đi đến...
Bên kia, bên trong tiệm tạp hóa nhỏ, Tần Nam Huyền bọn họ lại chơi một ván trò chơi mạo hiểm kích thích Lang Nhân s.á.t sau đó, liền bắt đầu trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Chờ tiệm tạp hóa nhỏ mới an tĩnh lại được một lúc, phòng của Liên Tinh lặng yên không tiếng động mở ra, cẩn trọng nhìn thoáng qua tỷ tỷ đang ngủ say, rón rén đóng cửa phòng lại, sau đó hướng phía phòng của Tần Nam Huyền lén lút đi qua. Nàng đã lâu không cùng Tần Nam Huyền luận bàn võ nghệ, hôm nay nàng muốn cùng Tần Nam Huyền thật tốt luận bàn một phen. Thế nhưng nàng không biết, nàng vừa mới rời phòng, Yêu Nguyệt vốn nhắm chặt hai mắt, đột nhiên mở ra, trong mắt tràn đầy vẻ khổ não. Xem ra tối nay lại mất ngủ nữa rồi. Người khác còn có thể phong ấn thính giác của mình, chính mình phong ấn thính giác cũng vô dụng.
Một lát sau, theo âm thanh Liên Tinh cùng Tần Nam Huyền luận bàn võ nghệ truyền đến, Yêu Nguyệt không nhịn được dùng chăn che kín để giảm bớt tạp âm. Cũng không biết qua bao lâu, trận so tài võ nghệ này mới viên mãn kết thúc....
Ngày kế, sáng sớm.
Tần Nam Huyền vẻ mặt thản nhiên từ bên trong phòng đi ra, kinh ngạc phát hiện Ninh Tr.u.ng Tắc cùng Nhạc Linh San đã thức dậy, lúc này đang ở diễn võ lôi đài luận bàn. Tần Nam Huyền nhìn một chút cuộc luận bàn giữa hai người, nói đúng hơn, là Ninh Tr.u.ng Tắc đang cho Nhạc Linh San chiêu thức, đề cao thực lực của nàng. Không thể không nói, Nhạc Linh San ngộ tính không tệ, cơ bản sau khi Ninh Tr.u.ng Tắc nói một lần, nàng đều có thể nhanh chóng học được. Một lát sau, hai người bọn họ lui ra khỏi diễn võ lôi đài, liền thấy Tần Nam Huyền hứng thú quan chiến ở một bên. Nhạc Linh San vẻ mặt vui vẻ ôm lấy Tần Nam Huyền: "Điếm trưởng, ta vừa thể hiện như thế nào?"
Tần Nam Huyền gật đầu, xoa xoa mái tóc của nàng nói: "Cũng không tệ lắm."
Nghe Tần Nam Huyền khen ngợi, Nhạc Linh San mặt mày hớn hở tựa vào người Tần Nam Huyền, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mẫu thân mình. Ninh Tr.u.ng Tắc trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ, sau đó lại bị nàng che giấu đi. Nàng ho nhẹ một tiếng, nhìn Tần Nam Huyền nhẹ giọng mở miệng: "Điếm chủ, ta và San Nhi một lát nữa muốn mở bình, không biết có được không?"
"Được! Chút nữa ăn cơm xong liền đi mở." Tần Nam Huyền gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Ninh Tr.u.ng Tắc. Có người mở bình, hắn mừng còn không kịp, sao có thể không đồng ý được. Sau đó ăn điểm tâm xong, Nhạc Linh San có chút sốt ruột kéo Tần Nam Huyền hướng phía đại sảnh đi tới. Ninh Tr.u.ng Tắc thì ưu nhã theo sau lưng bọn họ. Nhạc Linh San đưa 2 nghìn lượng ngân phiếu cho Tần Nam Huyền sau đó, liền kéo Ninh Tr.u.ng Tắc bắt đầu đi chọn bình. Tần Nam Huyền chỉ khẽ cười lắc đầu, sau đó mở cửa tiệm kinh doanh.
Bên kia, một quán ăn sáng. Lúc này Nhậm Ngã Hành cùng Nhậm Doanh Doanh đang dùng điểm tâm.
"Doanh Doanh!" Nhậm Ngã Hành ăn xong bánh bao trong tay, vẻ mặt thành thật nhìn Nhậm Doanh Doanh.
"Sao vậy? Cha!" Nhậm Doanh Doanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhậm Ngã Hành, không biết ông đột nhiên gọi mình có việc gì.
"Chuyện Nhật Nguyệt Thần Giáo coi như xong đi!" Trong ánh mắt nghi hoặc của Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành đột nhiên khẽ nói ra quyết định của mình. Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ngây người, vẻ mặt không thể tin nhìn cha mình.
"Cha, người đang nói mê sảng gì vậy? Nếu như lần này chúng ta không có biện pháp đoạt lại Nhật Nguyệt Thần Giáo, chúng ta lại mở bình lần nữa để c.ư.ớp đoạt." Nhậm Doanh Doanh còn tưởng rằng ông đang lo lắng thực lực của bọn họ không đủ, lúc này hướng về phía Nhậm Ngã Hành an ủi. Nhậm Ngã Hành lắc đầu, vẻ mặt cảm khái mở miệng nói: "Coi như xong đi, cho dù ta cướp về, đến lúc đó nàng lại tiếp tục mở bình, cũng có thể lấy về, không tranh giành nữa, không tranh giành nữa." Nói ra lời này, Nhậm Ngã Hành cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn không ít, cả người tinh thần khí sắc đều thay đổi không giống nhau.
Nhậm Ngã Hành trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra, thì ra mình cũng sớm đã ở ranh giới tẩu hỏa nhập ma, nhất thời Nhậm Ngã Hành sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu theo tình hình này tiếp tục, mình tẩu hỏa nhập ma cũng không còn xa, điều đó đồng nghĩa với việc, ngày t.ử của mình sắp đến, may mà mình đã tỉnh ngộ kịp thời. Nhậm Doanh Doanh thấy vẻ mặt thành thật của cha mình, lập tức để đũa trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Cha, người chắc chắn chứ?"
"Ừ!" Nhậm Ngã Hành hoàn toàn tỉnh ngộ không chút do dự gật đầu.
"Cha, chuyện này chúng ta hãy về nhà bàn bạc kỹ hơn đi!" Nhậm Doanh Doanh đôi lông mày thanh tú hơi nhíu, chuyện này không phải chuyện nhỏ, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn thì tốt hơn. Nhỡ đây chỉ là ý muốn nhất thời của Nhậm Ngã Hành, đến lúc đó ông lại đổi ý, muốn đi tranh đoạt Nhật Nguyệt Thần Giáo thì càng phiền phức hơn. Sau đó Nhậm Doanh Doanh thanh toán tiền, liền cùng Nhậm Ngã Hành về nhà thương nghị chuyện này.
Bên kia, trong tiệm tạp hóa nhỏ. Nhạc Linh San cùng Ninh Tr.u.ng Tắc các nàng đã chọn xong bình. Nhạc Linh San đang đứng trước bàn mở bình, trơ mắt nhìn Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền cười nhạt phất tay, bình mà Nhạc Linh San vừa chọn từ trên kệ hàng bay ra, rơi xuống trên bàn mở bình. Nhạc Linh San vẻ mặt mong đợi đưa tay về phía cái bình thứ nhất đ.ậ.p.
"Ba!" Kèm theo âm thanh bình vỡ vụn vang lên, một con dao hình dáng kỳ quái cao thấp không đồng đều rơi ra ngoài, nổi bồng bềnh giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận