Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 162: Thủy tinh giày xăng-̣đan, thần kỳ khăn trải bàn « canh tư ».

Chương 162: Giày xăng đan pha lê, khăn trải bàn thần kỳ "canh tư". Triệu Mẫn có chút kích động nhìn, lên tiếng: "Điếm chủ, có thể cho ta thử xem được không?" Tần Nam Huyền đưa PSP cho Triệu Mẫn, kết quả nàng chơi mấy lần đều rất nhanh bị người khác g·iết. Thấy Triệu Mẫn càng chơi càng hăng, Tần Nam Huyền mới nói: "Nếu ngươi muốn chơi thì cứ đem trò này nghiên cứu cẩn thận xem chơi như thế nào đã." Triệu Mẫn nghe vậy tỉnh ngộ ra, hiện tại đâu phải lúc chơi game. Nàng liền phất tay đánh vào hai cái bình còn lại. "Đùng đùng!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, đồ vật bên trong rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Một đôi đồ vật trong suốt có tạo hình quái dị trông như giày. Cùng với một tấm vải vóc thông thường. «Giày xăng đan pha lê»: Đến từ một thế giới hiện thực, làm từ chất liệu đặc biệt, không những tăng chiều cao mà còn có thể làm tăng vẻ quyến rũ của phụ nữ. «Khăn trải bàn thần kỳ»: Đến từ một câu chuyện cổ tích, chỉ cần trải khăn này ra là có thể lập tức bày ra một bàn đầy ắp cơm nước, đủ loại món ngon không thiếu thứ gì. Tần Nam Huyền nhìn Triệu Mẫn lấy ra đồ liền lạnh nhạt nói: "Đây là giày xăng đan pha lê, mang ở chân đấy." "Khăn trải bàn này không hề đơn giản, nó là một tấm khăn trải bàn thần kỳ, chỉ cần ngươi trải nó ra nó sẽ tự động biến ra cho ngươi một bàn đầy món ngon." Nghe Tần Nam Huyền nói, Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn tấm khăn thần kỳ này. Cái này mà bày lên bàn có thể biến ra một bàn đồ ăn á? Đây chẳng lẽ là pháp bảo của tiên gia trong truyền thuyết? Còn đôi giày kia, Triệu Mẫn chẳng thèm nhìn, nó tuy có chút đẹp, nhưng nàng không đủ can đảm để khoe chân ra. Ở thế giới này, trừ Loan Loan và vài người đặc biệt đi chân trần, các cô gái khác sẽ không để lộ chân cho người khác nhìn. Triệu Mẫn cầm khăn trải bàn lật qua lật lại xem rất nhiều lần vẫn không phát hiện gì lạ, liền quay đầu nhìn Tần Nam Huyền thăm dò hỏi: "Điếm chủ, ta có thể thử ở chỗ này được không?" Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Triệu Mẫn lập tức trải khăn lên bàn chỗ mở bình. "Bá!" Ngay khi nàng trải xong, một bàn đồ ăn nóng hổi hiện ra trên bàn. Gà vịt thịt cá, cái gì cũng có, hương thơm nức mũi. Đông Tương Ngọc kinh hãi nhìn cảnh này, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trời ơi, điếm chủ nhất định là thần tiên hạ phàm rồi." Triệu Mẫn và Đông Tương Ngọc mới ăn trưa không lâu, nhưng ngửi thấy hương vị này vẫn không nhịn được nuốt nước bọt. Ngay cả Loan Loan cũng lộ vẻ thích thú. Thấy mọi người đều muốn thử, Triệu Mẫn cười tươi nói: "Ta thấy mọi người đều có hứng thú với món ăn này, hay là cùng nhau thưởng thức một chút đi." "Điếm chủ!" Loan Loan đôi mắt long lanh nhìn Tần Nam Huyền, ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu. "Đi ăn đi!" Tần Nam Huyền cười nhạt đáp: "Trinh Trinh, ngươi cũng đi ăn thử đi." Loan Loan liền kéo Vệ Trinh Trinh tới cạnh bàn, chuẩn bị nếm thử món ăn kỳ diệu. Những người khác cũng xúm lại, thưởng thức xem món ăn này khác gì với đồ ăn của mình. Vệ Trinh Trinh cẩn thận dùng bát gắp thức ăn cho Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, ngươi cũng ăn chút đi." Tần Nam Huyền mỉm cười gật đầu với Vệ Trinh Trinh: "Được, cảm ơn Trinh Trinh." Buổi trưa ăn cơm xong hắn vẫn chưa đói, nhưng may là Vệ Trinh Trinh gắp cho hắn không nhiều, hắn liền ăn hết. Đúng là ngon hơn Hoàng Dung và Vệ Trinh Trinh nấu một chút, nhưng không phải do tay nghề các nàng kém mà là do thiếu đồ gia vị, đồ vật biến ra này sắc hương vị đều đủ cả, Hoàng Dung thì lại không đủ nguyên liệu. Vệ Trinh Trinh cũng nhận ra đồ ăn này ngon hơn tay nghề của mình, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ thất vọng. Chẳng lẽ sau này điếm chủ không cần mình nữa sao. Tần Nam Huyền thấy Vệ Trinh Trinh hơi mất mát, liền tiến tới khẽ nói: "Trinh Trinh, không phải là do tay nghề của ngươi không tốt, mà là vì gia vị hắn dùng phong phú hơn nhiều thôi, tay nghề nấu ăn của ngươi còn ngon hơn nhiều." Nghe Tần Nam Huyền không chê mình nấu ăn dở, Vệ Trinh Trinh mới thở phào nhẹ nhõm... Nàng nhớ rất rõ, mình chính là vì muốn nâng cao tài nấu ăn mới bị đưa tới chỗ điếm chủ, có thể gặp được điếm chủ là may mắn của nàng, nàng không muốn rời xa điếm chủ. Đông Tương Ngọc ăn xong cũng gật đầu, ngon hơn Lý Đại Chủy làm rất nhiều, nhưng Đông Tương Ngọc cũng nghe thấy điếm chủ vừa nói là do gia vị. Thực ra nếu nếm kỹ sẽ thấy được sự khác biệt, nếu dùng cùng một loại nguyên liệu chưa chắc bọn họ làm đã ngon. Mọi người ăn xong, Triệu Mẫn theo Tần Nam Huyền nói, túm khăn lại rung lên, đồ vật trên bàn đều biến mất. Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Đông Tương Ngọc còn sờ khăn trải bàn, lại không thấy chút vết bẩn hay đồ thừa gì. Nàng tặc lưỡi kêu lạ, có chút ngưỡng mộ nhìn Triệu Mẫn. Nếu có được vật này thì việc buôn bán sẽ tốt hơn. Triệu Mẫn đương nhiên thấy ánh mắt của Đông Tương Ngọc, nhưng nàng không có ý định đưa vật này ra ngoài. Vừa rồi nàng đã cân nhắc hợp tác với Đông Tương Ngọc, mình bỏ ra khăn trải bàn, còn nàng thì đứng ra lo liệu, chia đôi lợi nhuận. Nhưng nghĩ lại, bản thân mình cũng không thiếu tiền. Ngược lại khi bôn ba bên ngoài lại thường không có thời gian để ăn ngon. Có khăn trải bàn này thì lúc nào cũng có thể có cơm ngon ăn. Bạch Triển Đường thấy hiện tại không ai mở bình, liền quay người nói với Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, chưởng quỹ của chúng ta muốn mở bình đấy." Nghe Bạch Triển Đường nói, Đông Tương Ngọc gật đầu, có chút vội vàng nói: "Điếm chủ, ta muốn mở mười cái bình, đây là một trăm lượng hoàng kim." Tần Nam Huyền nhận lấy bạc từ Đông Tương Ngọc đưa tới liền gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đông chưởng quỹ, quy tắc lão Bạch hẳn là đã nói với ngươi rồi, chọn bình đi." Đông Tương Ngọc quay sang nhìn những bình trên giá, bắt đầu nghiêm túc chọn. Bên kia, Đào Hoa đảo, trải qua một phen chuẩn bị, Hoàng Lão Tà cùng Hoàng Dung đi đến trước mộ Phùng Hành, chính là mộ của mẹ Hoàng Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận