Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 777: Truyền tống về Lạc Dương! ! Ba loại khẩu vị hoa quả! ! (canh một )

Chương 777: Truyền tống về Lạc Dương! ! Ba loại hương vị hoa quả! ! (Canh một) Bất quá, trong chuyện này, nàng có thể giúp được gì đâu, Tống Tuyết khẽ cười một tiếng, tươi cười rạng rỡ mở miệng nói: "Không cần đâu, tự ta có thể xử lý." Thượng Quan Yến gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng ăn cơm. Lưu Phượng tự nhiên càng không có cách nào nói thêm gì. Sau khi ăn điểm tâm xong, nhìn Thượng Quan Yến rời đi, Tống Tuyết hướng tiểu nhị dặn dò một tiếng, bảo hắn đừng tới quấy rầy mình rồi sau đó, liền trở về phòng mình. Đầu tiên là đổi điểm truyền tống từ sa mạc chi manh sang khách sạn, sau đó chọn vị trí truyền tống là cửa hàng nhỏ. Một lát sau, Tống Tuyết biến mất trong khách sạn, cứ như chưa từng xuất hiện. Bên kia, bên trong cửa hàng nhỏ "Thất Cửu thất". Tần Nam Huyền đang ngồi trên ghế dài đột nhiên cảm thấy cửa hàng nhỏ có một trận dị động. Rồi sau đó Loan Loan và mọi người liền thấy Tống Tuyết truyền tống trở về. "Điếm chủ! Ta nhớ ngươi quá!" Tống Tuyết vừa xuất hiện liền hóa thành một làn gió mát, lao đến ôm Tần Nam Huyền vào lòng. Ngửi mùi hương quen thuộc trên người Tần Nam Huyền, Tống Tuyết nhất thời cảm thấy tâm mình bình yên trở lại. A Chu A Bích thấy đột nhiên có người xuất hiện trong cửa hàng nhỏ, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng người kia lao vào lòng điếm chủ. Không khỏi thầm líu lưỡi, nữ tử này đơn giản là quá gan dạ. Sư Phi Huyên và Ngôn Tĩnh Am thì hơi nhíu mày, nữ tử này là ai, lẽ nào lại là người của ma giáo? Tiểu Long Nữ thì lại có vẻ không vui, nàng cảm thấy vị trí ôm ấp của mình bị người khác chiếm mất. "Ngươi dạo này đi đâu vậy? !" Tần Nam Huyền ôm nàng vào lòng, ân cần hỏi. Nghe Tần Nam Huyền hỏi, Tống Tuyết từ trong lòng Tần Nam Huyền kể lại vanh vách chuyện thú vị trên đường đi của nàng, quả thực giống như những câu chuyện trong tiểu thuyết, mọi người đều bị cuốn hút theo những chuyện nàng kể. Đặc biệt là khi nghe đến sa mạc chi manh bên trong lại có bốn loại thời kỳ, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một nơi mà lại có bốn thời kỳ khác nhau, đơn giản là quá thần kỳ. Đến khi nghe nàng kể trong trữ vật giới chỉ có một con cự mãng, Vệ Trinh Trinh và những người khác nhíu mày, với loài vật như rắn, vốn dĩ các nàng đã không thích, huống chi lại là một con cự mãng, điều này càng làm cho các nàng thêm khó chịu. Sau đó nghe Tống Tuyết nói có rất nhiều loại trái cây với nhiều hương vị, trên mặt các nữ nhân lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc, Loan Loan nhất thời hiếu kỳ thúc giục: "Tuyết Nhi, mau lấy ra cho xem một chút đi!" Nghe Loan Loan thúc giục, Tống Tuyết như đang hiến vật quý vậy, lấy ra một quả trái cây to bằng đầu người, đặt lên bàn của Tần Nam Huyền. "Trái cây to như vậy? !" Khi mọi người thấy trái cây lớn như vậy, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả Tần Nam Huyền cũng có chút tò mò. Dù hắn sống ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cũng chưa từng thấy một loại hoa quả nào lại có hai loại hương vị. Thấy ánh mắt Tần Nam Huyền, Tống Tuyết cầm dao gọt trái cây trên bàn lên, bàn tay thoăn thoắt lia dao trên mặt trái cây, theo một đường dao sắc bén, quả bị cắt ra thành mấy chục miếng đều nhau. Sau đó những miếng trái cây tựa đóa hoa sen bung nở ra xung quanh. Tống Tuyết cầm một miếng đưa đến bên miệng Tần Nam Huyền. Tần Nam Huyền đương nhiên không từ chối, mỉm cười ăn một miếng, nhất thời mắt sáng lên, quả này ăn quả thật đúng như Tống Tuyết nói, có đến ba mùi vị, có vị ngọt giòn của đào mật tươi mát, có vị ngọt ngào của dưa lưới Hami, lại còn có vị chu tiêu mềm mịn trơn tru. Ngon miệng vô cùng đặc biệt, ngay cả Tần Nam Huyền cũng chưa từng ăn loại quả này, những người khác lại càng chưa từng, khi nếm thử món này ai nấy cũng đều mắt sáng lên, không ngừng khen ngợi Tống Tuyết: "Tuyết Nhi, trái cây này ngon quá đi." Mọi người ăn hết trái cây, trên mặt vẫn còn vẻ chưa đã thèm, Hoa Nguyệt Nô lại càng cảm thán: "Nếu như có cây này thì tốt quá," chúng ta cũng có thể trồng được..." Nghe Hoa Nguyệt Nô nói, Tống Tuyết cười thần bí, đắc ý nói: "Đi ra viện đi, ta cho mọi người xem một món bảo bối." "Lẽ nào Tuyết Nhi ngươi..." Trên mặt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc, Loan Loan đột nhiên nhớ ra, vòng tay chứa đồ của Tống Tuyết có thể chứa cả vật sống, lẽ nào Tống Tuyết mang cả cây về rồi ư. Mọi người ra hậu viện, ánh mắt đều đổ dồn vào người Tống Tuyết, thấy Tống Tuyết cười cười, tâm niệm vừa động, nhất thời một cái cây xuất hiện trong cửa hàng nhỏ. Mọi người tò mò đánh giá cái cây này, nhưng phát hiện nó trông cũng giống như những cái cây bình thường, chẳng có gì đặc biệt, chỉ là quả treo trên cây to bằng đầu người. "Điếm chủ, cây này cứ trồng ở trong cửa hàng nhỏ đi." Lần này Tống Tuyết đã moi cả đất lên, chuẩn bị sẵn mấy cây, trong đó còn tính để sau này trồng cho cửa hàng nhỏ một cây. Tần Nam Huyền gật đầu, phẩy tay, cây kia mọi người vừa mới săm soi, đã bay đến bên cạnh cây lê, cắm thẳng vào mặt đất. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, các nàng cũng không tin cây này là mới(chỉ) ngã chổng vó, bởi vì giờ nhìn lại, cây này phảng phất như vốn dĩ đã ở đây từ đầu. Dù mọi người đều biết thủ đoạn của Tần Nam Huyền thông thiên, nhưng mỗi lần thấy vẫn không khỏi cảm thán một trận. Sau đó mọi người lại trở về đại sảnh, Hoàng Dung cùng Vệ Trinh Trinh đi ra ngoài mua đồ ăn, để chúc mừng Tống Tuyết trở về, chuẩn bị làm một bữa tiệc thịnh soạn vào buổi trưa hôm nay. Tống Tuyết lại từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một ngàn lượng bạc trắng, đưa cho Tần Nam Huyền, dịu dàng nói: "Điếm chủ, ta muốn mở mười cái bình thường." "Được thôi!" Tần Nam Huyền nhận bạc nàng đưa, nhẹ giọng nói: "Đi chọn bình đi." Tống Tuyết gật đầu, đi tới quầy bình thường, bắt đầu chọn bình. PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt mua! ! (??).
Bạn cần đăng nhập để bình luận