Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 118: Nhạc Bất Quần: Ngươi cũng đã biết nàng là ngươi sư nương ? Đông Phương Bất Bại dẫn người mở ra hũ « năm canh ».

Chương 118: Nhạc Bất Quần: Ngươi cũng đã biết nàng là sư nương của ngươi? Đông Phương Bất Bại dẫn người mở hũ “năm canh”. Vệ Trinh Trinh trong lòng thầm nghĩ, vị chủ nhân mới này dường như không giống những người khác. Nàng đã nghe từ những người khác rằng những người làm nô tỳ hạ nhân như các nàng, nếu gặp chủ nhà khá một chút thì mấy người ngủ chung một phòng, còn chủ nhà kém hơn thì trực tiếp ngủ ở sài phòng. Ngay cả ở nhà, nàng cũng phải ngủ sài phòng. Không ngờ ở đây lại được ngủ phòng riêng. Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh cảm thấy có chút cảm động, vành mắt đỏ hoe.
"Ta thấy tỷ lớn hơn ta, ta gọi tỷ là Trinh Trinh tỷ nhé, ta tên là Hoàng Dung, tỷ có thể gọi ta là Dung Nhi." Hoàng Dung nói xong liền kéo tay Vệ Trinh Trinh đi về phía hậu viện: "Ta dẫn tỷ đi chọn một gian phòng trước, lát nữa chúng ta cùng đi mua đệm chăn các thứ." Đổng Thục Ny thì tò mò nhìn Tuyết Tầm Mai mà mình đang ôm trong tay và Tuyết Tầm Mai của gã điếm chủ. Nếu không phải đang ôm nó, nàng hoàn toàn không phân biệt được con nào mới là của mình. Tần Nam Huyền không để ý đến nàng mà vào trong điếm, nằm trên chiếc ghế Tiêu dao, bắt đầu một ngày sống nhàn nhã.
Hoa Sơn, phái Hoa Sơn. "Cái gì, ngươi nói ở Lạc Dương có một cái cửa hàng nhỏ kỳ lạ, cái gì cũng có thể mở ra được?" Nhạc Bất Quần cau mày ngồi trên ghế, nhìn Lệnh Hồ Xung trước mặt có chút tức giận nói: "Xung nhi, bình thường con hiếu động đã đành, nhưng loại chuyện này sao có thể nói ra được?" Chuyện này thật quá hoang đường, cửa hàng nhỏ có thể mở ra mọi thứ ư, đó chẳng phải là nói đùa sao? Thế gian làm gì có chuyện tốt như vậy. Chẳng lẽ lần này đi ra ngoài, Lệnh Hồ Xung đã bị bệnh thần kinh rồi? Nhạc Bất Quần tính xem có nên tìm lang trung đến khám cho Lệnh Hồ Xung hay không. Ninh Trung Tắc nhìn Lệnh Hồ Xung đang nói năng lung tung thì lòng đau xót. Xung nhi bị làm sao vậy?
Thấy sư phụ và sư nương không tin, Lệnh Hồ Xung cắn răng, lấy từ sau lưng ra cái bọc vải chứa đồ xuống. Thật là mất mặt. Nhưng như vậy vẫn tốt hơn việc sư phụ và sư nương không tin mình. Rồi như thể sắp đi chịu chết đến nơi, hắn kéo tấm Nặc Tức bố ra. "Sư phụ, sư nương, xin xem!" Ngay lập tức, một mùi hương nồng nàn của cây thạch nam lan tỏa khắp đại điện, thậm chí bắt đầu khuếch tán ra ngoài. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, sắc mặt Nhạc Bất Quần lập tức thay đổi, mặt mày xanh mét nhìn Lệnh Hồ Xung, từng chữ một nói: "Nghiệt đồ, ngươi biết đó là sư nương ngươi không?" Ninh Trung Tắc cũng biến sắc, có chút giận dữ nhìn Lệnh Hồ Xung. Để họ ngửi thấy mùi này là có ý gì, chẳng lẽ muốn nói hắn đã trưởng thành rồi sao? Lệnh Hồ Xung thấy vẻ mặt sư phụ sư nương thì biết họ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Sư phụ, sư nương, hai người đừng hiểu lầm, vũ khí này tuy mùi kỳ lạ nhưng nó lại là thần binh lợi khí."
Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời liền rút bội đao của mình ra chém một nhát vào cây nhị ca thổi phồng nhỏ. "Răng rắc!" Một tiếng vang nhỏ, thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung trực tiếp gãy. Cây nhị ca thổi phồng nhỏ phát ra mùi hương kỳ quái thì không hề hấn gì. Nhìn cảnh này, trên mặt Nhạc Bất Quần cũng có chút động dung. Chẳng lẽ thứ trong tay Lệnh Hồ Xung thực sự là thần binh lợi khí? Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Quần rút ngay thanh Quân Tử kiếm của mình chém về phía vũ khí trong tay Lệnh Hồ Xung. "Răng rắc!" Không có gì bất ngờ xảy ra, thanh Quân Tử kiếm trong tay Nhạc Bất Quần cũng gãy làm đôi. Đương nhiên, thanh trường kiếm này của ông không phải là Quân Tử kiếm thật sự mà chỉ là dùng tên biệt danh của ông để đặt cho nó. Tuy nhiên, đó cũng là một thanh kiếm tốt được chuyên gia chế tạo. Nhạc Bất Quần nhìn hai đoạn trường kiếm gãy trong tay mình, đã bắt đầu tin lời Lệnh Hồ Xung nói cửa hàng nhỏ có thể mở ra được thứ tốt. Ông quyết đoán mở miệng nói: "Xung nhi, cái cửa hàng nhỏ đó ở đâu, chúng ta bây giờ đi ngay." Rồi Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc và cả con gái của họ là Nhạc Linh San liền đi theo Lệnh Hồ Xung đến thành Lạc Dương.

Bên ngoài cửa hàng nhỏ, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy Tần Nam Huyền và những người kia mở cửa đi vào trong. "Bọn họ ở đây rồi." Khấu Trọng ghi tên cửa hàng nhỏ này vào, chờ sau này khi phát đạt nhất định sẽ trở lại báo đáp hai người tốt bụng này. Từ Tử Lăng cũng gật đầu. Với Trường Sinh Quyết mà họ đoạt được từ Phó Quân Sước, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Hai người liếc nhau một cái rồi rời khỏi chỗ này. Không lâu sau khi bọn họ đi, một nữ nhân mặc váy dài màu đỏ lửa dẫn theo một nữ tử tướng mạo hơi kém đi về phía cửa hàng nhỏ.
...
"Giáo chủ, người dẫn ta đến đây để làm gì?" Ngọc Nương hơi nghi hoặc hỏi Đông Phương Bất Bại. Không hiểu vì sao Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên dẫn nàng đến thành Lạc Dương. Đông Phương Bất Bại cười lạnh nhạt nói: "Ta mang ngươi đến đây để cho ngươi một hồi tạo hóa." Nhậm Doanh Doanh còn biết lợi dụng cửa hàng nhỏ để bồi dưỡng thế lực, làm một kẻ kiêu hùng, Đông Phương Bất Bại đương nhiên cũng nghĩ đến. Nhưng nàng trời sinh đa nghi, ngoài Ngọc Nương ra thì không dám tin bất cứ ai. Cho nên nàng quyết định dẫn Ngọc Nương đi mở bình trước. Để tăng thêm cho mình một cánh tay đắc lực. "Tạo hóa?" Ngọc Nương có chút không hiểu nhìn Đông Phương Bất Bại. "Một lát nữa ngươi sẽ biết, lát nữa cứ làm theo lời ta." Đông Phương Bất Bại không giải thích gì thêm, chỉ dẫn nàng vào cửa hàng nhỏ. "Điếm chủ, ta tới." Đông Phương Bất Bại nhìn Tần Nam Huyền đang nằm nghỉ trên ghế Tiêu dao. Tần Nam Huyền mở mắt ra nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy nàng đang dẫn theo một gương mặt xa lạ đứng yên đó. Không ngờ Đông Phương Bất Bại này hành động cũng nhanh đấy, đã lập tức dẫn tâm phúc của mình đến mở bình. "Đông Phương giáo chủ, đây là dẫn người đến mở bình à?" Đông Phương Bất Bại gật đầu, rồi đưa một trăm lượng hoàng kim cho Tần Nam Huyền: "Ừm, dẫn một tâm phúc đến mở bình. Ngọc Nương hơi ngạc nhiên nhìn Tần Nam Huyền, từ trước đến nay chưa từng thấy giáo chủ đối với ai cung kính như vậy." Nhưng nàng vẫn hiểu chuyện, hướng về Tần Nam Huyền thi lễ, cung kính nói: "Điếm chủ, ta là thuộc hạ của giáo chủ, tên là Ngọc Nương."
Tần Nam Huyền gật đầu, nhìn nàng một cái, cũng không tệ, da trắng xinh đẹp, chỉ kém Đông Phương Bất Bại một chút. Hắn hình như nhớ rõ nữ nhân này chính là người của phái Tung Sơn, đã hạ độc cho Đông Phương Bất Bại. Cuối cùng phát hiện ra người đàn ông kia căn bản không thích nàng mà chỉ muốn lợi dụng nàng thôi. Nhưng việc đó cũng chẳng liên quan gì đến mình. Nhận lấy hoàng kim Đông Phương Bất Bại đưa tới, hắn lạnh nhạt mở miệng: "Quy tắc ngươi biết rồi đấy, chọn xong thì nói ta." Đông Phương Bất Bại quay sang nhìn Ngọc Nương: "Ngươi có thể chọn mười cái bình rồi đập vỡ chúng ra."
PS: Cầu hoa, vé tháng, đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận