Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 1137: Bị mỹ thực chinh phục Chúc Vô Song! ! ! Vồ hụt Vương Thế Sung! ! ! (canh một )

Chương 1137: Bị mỹ thực chinh phục Chúc Vô Song! ! ! Vồ hụt Vương Thế Sung! ! ! (canh một)
"Thu Nhạn, Thu Nhạn."
Đang ngẩn người Du Thu Nhạn nghe thấy tiếng của Vân Ngọc Chân bên tai, nhất thời bừng tỉnh.
"Sao vậy, bang chủ?!"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Du Thu Nhạn, Vân Ngọc Chân đưa tay lên trán vỗ nhẹ, rồi nhắc lại một lần những gì mình vừa nói:
"Ta nói, ngươi có thể đi tìm điếm chủ để mở bình tử."
"À à."
Du Thu Nhạn bước đến trước mặt Tần Nam Huyền, hơi ngượng ngùng hỏi: "Điếm chủ, ta bây giờ có thể mở bình tử sao?"
Tần Nam Huyền có chút kỳ lạ nhìn nàng, không hiểu sao nàng đột nhiên lại xấu hổ như vậy.
"Hiện tại ăn cơm trưa trước đã, lát nữa buổi chiều mở."
"Chúc cô nương, cô cũng ở lại ăn cơm rau dưa luôn nhé."
"Được ạ."
Có thể được ăn cơm tại nhà điếm chủ, Vân Ngọc Chân và những người khác không đời nào từ chối. Vốn đã không muốn trở về Đồng Phúc Khách Sạn, Chúc Vô Song càng gật đầu như bổ củi, nàng sẽ không từ chối hảo ý của điếm chủ. Thậm chí, trong lòng nàng đã suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể ở lại cửa hàng nhỏ này.
"Điếm chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi."
Lúc này, giọng của A Chu từ hậu viện vọng lại.
"Được, đi, đi ăn cơm thôi."
Dưới sự dẫn dắt của Tần Nam Huyền, mọi người cùng nhau đi về phía hậu viện.
Chứng kiến trên bàn bày biện đủ loại mỹ thực sắc hương vị đều có, Chúc Vô Song lần đầu nhìn thấy nhiều món ngon như vậy, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Ủa, cái này là thịt gì thế này!?"
Lúc ngồi vào chỗ, Chúc Vô Song phát hiện trước mắt không chỉ có gà vịt cá, còn có một loại thịt mà mình chưa từng thấy qua, mùi vị lại thơm ngon hơn các loại thịt khác.
"Đây là thịt heo."
"Không thể nào, sao có thể như thế được?"
"Cô nương, cô đừng đùa tôi."
Chúc Vô Song lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi. Trong ấn tượng của nàng, thịt heo vốn hôi và tanh, người thường không thể nào nuốt nổi. Thế nhưng thứ thịt này trước mắt lại khác biệt hoàn toàn, sao có thể là thịt heo được.
Vì biết Bạch Triển Đường thực ra không thích mình ngày hôm qua, nàng ăn thứ gì cũng thấy nhạt nhẽo, đến buổi tối vì phát hiện ra nơi bảo tàng là cửa hàng nhỏ này, quá phấn khích nên hoàn toàn không để ý đến mình đã ăn gì.
"Ta không có đùa với ngươi."
A Chu cũng không tức giận, mà mỉm cười giải thích.
"Số heo này là do vương Thái Thú dựa theo phương pháp của điếm chủ nuôi dưỡng, nên có thể làm được như vậy cũng không có gì lạ."
"Thì ra là điếm chủ nghiên cứu ra, vậy thì không có gì lạ."
Nghe A Chu giải thích, Chúc Vô Song hiểu rõ gật đầu. Sau đó mọi người đều đã ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Chúc Vô Song cùng Vân Ngọc Chân và những người khác chưa từng thử qua thịt heo, đều tỏ vẻ hiếu kỳ muốn nếm thử. Nhìn miếng thịt heo trên đũa của mình, Chúc Vô Song không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa vào miệng nhai. Lần đầu ăn thịt heo, Chúc Vô Song nhất thời sáng mắt, khác với thịt bò dai, thịt heo ăn mềm và mượt hơn rất nhiều. Nếu bây giờ có thịt bò và thịt heo đặt trước mặt Chúc Vô Song, nàng nhất định sẽ chọn ăn thịt heo, chứ không phải thịt bò.
Ba người Vân Ngọc Chân cũng bị một bàn lớn mỹ thực này chinh phục, trong lòng không khỏi ước ao những người được ở lại trong điếm nhỏ này, nếu các nàng cũng có thể ở lại điếm nhỏ thì mỗi ngày đều có đồ ăn ngon như vậy. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Vân Ngọc Chân, nàng vẫn muốn làm nên sự nghiệp trước rồi lại đến tìm điếm chủ.
Bên kia, khi người của Vương Thế Sung tìm được chỗ ẩn náu của đám người Nhật kia, thì bọn chúng đã người đi nhà trống. Nhận được tin tức, trong lòng Vương Thế Sung mơ hồ cảm thấy không ổn, lập tức phái người lục soát toàn thành tìm kiếm đám người Nhật này. Nhưng đã định trước, hắn sẽ tìm kiếm vô công mà về, vì bọn người Nhật đã phân tán ẩn nấp, không thể không nói, khả năng làm chuột của người Nhật quả là rất mạnh.
Bên kia, kẻ phụ trách báo tin cho người Nhật ở đảo nhỏ, cũng đã thi triển hết sức mình để thi triển khinh công, đến đảo nhỏ thông báo cho người Nhật ở trên đó. Rất nhiều người Nhật lập tức xuống thuyền hướng thành Lạc Dương mà chạy...
Người ở thành Lạc Dương không biết, một tai họa sắp ập đến...
Cửa hàng nhỏ, hậu viện.
Chúc Vô Song xoa xoa cái bụng tròn vo, vẻ mặt lộ ra chút xấu hổ, không để ý một cái đã ăn nhiều quá, ăn có hơi căng bụng. Nhưng cũng may, không ai ở trong điếm nhỏ cười nàng. Tần Nam Huyền thì cứ nằm trên ghế tiêu dao, thảnh thơi nghỉ ngơi, những người khác cũng lần lượt bắt chước nằm xuống theo. Chỉ có Vân Ngọc Chân và Chúc Vô Song sắc mặt hơi khó xử, vì các nàng không có ghế tiêu dao.
Sau khi Tần Nam Huyền đồng ý, Vệ Trinh Trinh chỉ vào một bên phòng chứa đồ: "Ở trong đó có mấy chiếc ghế tiêu dao mà điếm chủ trước kia từng làm, nếu các vị muốn nghỉ ngơi thì có thể ra ngoài dùng."
Mấy người nghe vậy liền lập tức đi vào phòng chứa đồ, sau đó mang ghế ra đặt ở sân, lúc này mới học theo Tần Nam Huyền, nằm trên ghế tiêu dao. Nằm xuống đó một cái, thêm ánh nắng chiếu vào, trong phút chốc khiến cả người các nàng trở nên lười biếng. Trong vô tình đã ngủ say mất.
Đến khi Vân Ngọc Chân tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Ngoài các nàng ra thì còn một vài người khác vẫn còn ngủ trong hậu viện. Nhưng có điều lạ là, nàng không nhìn thấy Du Thu Nhạn đâu.
"Vân bang chủ, cô tỉnh rồi."
Lúc này, Vệ Trinh Trinh đang tu bổ cây cỏ trong hậu viện đã nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười.
"Trinh Trinh tỷ, cho ta hỏi Du Thu Nhạn đi đâu rồi?!"
Nàng không lo lắng Du Thu Nhạn gặp nguy hiểm, mà sợ không cẩn thận sẽ chọc giận đến điếm chủ, lúc đó thì phiền toái.
"Cô nương Du đó hả, cô ta vừa mới đi ra ngoài chọn bình rồi."
Vệ Trinh Trinh đưa tay chỉ về hướng tiền viện.
PS: Cảm tạ chư vị xem quan đại đại hoa tươi, vé tháng, đánh giá, đặt! ! ! (? ω` ?) Cảm tạ tian ngưu bức ca vé tháng! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận