Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 302: Hoa Như Lệnh kế hoạch, đến tột cùng là của người nào âm mưu ? « canh tư ».

Chương 302: Kế hoạch của Hoa Như Lệnh, rốt cuộc là âm mưu của ai? «Canh tư».
Lục Tiểu Phụng nghĩ đến đây, nội lực trong cơ thể vận chuyển liền muốn ra tay, phải biết rằng tên Tống thần y này chính là tên đạo tặc giày sắt đã làm mù mắt Hoa Mãn Lâu khi trước.
"Hiền chất, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, xin mời đi theo ta." Hoa Như Lệnh mặt tươi cười mở miệng cắt ngang Lục Tiểu Phụng, sau đó hướng về phía Hoa Bình phất tay, ý bảo hắn rời đi trước.
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc theo Hoa Như Lệnh đi vào tiền thính, liền thấy Chưởng Môn của Ngũ Đại Môn phái trong giang hồ Đại Minh cùng một vài cao thủ võ lâm có giao hảo với Hoa gia đều ở chỗ này. Thấy thế, Lục Tiểu Phụng càng thêm nghi ngờ trong lòng.
Sau khi Lục Tiểu Phụng lên tiếng chào những người khác, liền nghi ngờ mở miệng nói: "Chư vị, các ngươi đây là đang diễn màn nào vậy?"
"Hiền chất chớ nên tức giận." Hoa Như Lệnh đầu tiên là tỏ vẻ áy náy với Lục Tiểu Phụng, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Vốn là ta chỉ muốn làm mê man con trai ta, không ngờ ngươi lại đến theo ngay sau đó, cho nên cũng chỉ có thể khiến ngươi cùng té xỉu theo thôi."
"Nguyên lai các ngươi là muốn lừa gạt Hoa Mãn Lâu để làm chuyện gì!" Sau khi hiểu rõ, Lục Tiểu Phụng có chút bực mình, chuyện này tính là cái gì chứ, chính mình rốt cuộc lại bị phiền phức chủ động tìm tới cửa.
"Đúng vậy!" Hoa Như Lệnh gật đầu, chậm rãi mở miệng nói: "Thật không dám giấu diếm, mắt của Lâu Nhi không phải là bẩm sinh đã mù, mà là bị người hãm hại!"
Nếu như đổi lại là lúc trước ở quán rượu nhỏ, Lục Tiểu Phụng nghe được tin tức này có thể sẽ có chút giật mình, nhưng bây giờ chỉ là gật đầu.
Hoa Như Lệnh thấy Lục Tiểu Phụng không chút thần sắc giật mình, cho rằng Hoa Mãn Lâu đã nói cho Lục Tiểu Phụng biết, lúc này hít một hơi tiếp tục nói: "Năm đó khi ta còn trẻ tuổi nóng tính, vì danh xưng đại hiệp, đã mang theo một đám cao thủ đi vây g·iết đạo tặc giày sắt. Tuy cuối cùng đã g·iết c·hết được đạo tặc giày sắt, nhưng lại vì nhất thời sơ sẩy, khiến cho đạo tặc giày sắt đ·ả t·h·ư·ơ·n·g con ta bị mù mắt."
"Từ đó về sau, chuyện này liền trở thành tâm ma của Lâu Nhi, luôn cảm thấy đạo tặc giày sắt vẫn còn s·ố·n·g, một mực dày vò hắn."
"Ta đã già rồi, cả đời này không còn tiếc nuối, duy nhất không thể buông bỏ chính là Lâu Nhi."
"Cho nên hôm nay mời chư vị đến đây chính là muốn g·iết c·hết đạo tặc giày sắt một lần nữa."
Nghe được lời này của Hoa Như Lệnh, Lục Tiểu Phụng trong lòng cả kinh, đạo tặc giày sắt đều đã ch·ết, làm sao có thể g·iết hắn thêm lần nữa được! Lập tức, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Như Lệnh, chẳng lẽ hắn cũng biết đạo tặc giày sắt vẫn còn s·ố·n·g sao? Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Lục Tiểu Phụng, Hoa Như Lệnh mở miệng nói: "Chuông phải do người buộc mới cởi được, chúng ta có một kế hoạch chính là tìm người giả trang đạo tặc giày sắt, sau đó để Lâu Nhi g·iết hắn một lần nữa."
Tên Tống thần y một bên cũng vội vàng nói thêm vào: "Chỉ có như vậy mới có thể giải được khúc mắc trong lòng của hắn."
"Hơn nữa sẽ không có ai bị thương, chúng ta đã chuẩn bị Kim Ti Nhuyễn Giáp, trường k·i·ế·m bình thường căn bản không đâm thủng!"
Lục Tiểu Phụng khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, dường như có một âm mưu to lớn bao trùm ở trong đó.
Lục Tiểu Phụng dò xét tính mở miệng hỏi: "Vậy các ngươi có nắm chắc không?"
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tống thần y.
Lập tức, Lục Tiểu Phụng minh bạch tình huống, đây là Tống thần y muốn mượn d·a·o g·iết người, không biết hắn có ý đồ gì nữa đây?
Lục Tiểu Phụng lúc này theo lời của bọn họ mở miệng nói: "Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tài trí hơn người, muốn có thể lừa gạt hắn, há dễ dàng thế sao?"
"Cho nên người này nhất định là cao thủ võ c·ô·ng cao thâm, trí tuệ hơn người ở cảnh giới tông sư mới có thể đóng vai được."
Lúc nói những lời này, ánh mắt Hoa Như Lệnh nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phụng, ánh mắt của những người khác cũng nhất loạt rơi vào trên người Lục Tiểu Phụng. Khóe miệng Lục Tiểu Phụng hơi nhếch lên, thì ra là đang chờ mình ở chỗ này.
"Nghe thấy không, đang khen ngươi đó!""Ngoài ngươi ra, không có ai khác có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này."
"Đúng đúng đúng, màn kịch này ai cũng có phần, ngươi chính là nhân vật chính."
Tuy những người này võ c·ô·ng không đạt tới cảnh giới tông sư, nhưng thổi p·h·ồ·n·g người, nịnh hót thì cũng không tệ. Nếu không phải vì Lục Tiểu Phụng đã đoán được dụng ý của kế hoạch này, nói không chừng thật sự sẽ bị những lời khen ngợi này làm cho mê muội rồi. Bất quá, nếu người ta đã cho mình vào tròng thì sao có thể không chui vào chứ.
Lục Tiểu Phụng cười nhạt mở miệng nói: "Hôm nay chư vị vì Hoa đại hiệp, đều nguyện ý đến đây tương trợ, ta là bạn của Hoa Mãn Lâu, nhiệm vụ này ta không thể từ chối... nói đi, phải làm thế nào, ta đều toàn lực phối hợp."
Sau đó, đám người lại thương lượng thêm một chút về kế hoạch tỉ mỉ, quyết định sẽ thực hiện vào tối mai, sau ngày sinh nhật của Hoa Như Lệnh.
Sau đó, Lục Tiểu Phụng liền cáo từ bọn họ, quay trở về phòng.
"Đừng có giả bộ nữa, đứng dậy đi!" Hoa Mãn Lâu nghe được Lục Tiểu Phụng đã trở về liền khẽ mở miệng nói: "Thế nào, rốt cuộc là tình huống gì?"
Lúc này, Lục Tiểu Phụng đem toàn bộ kế hoạch của Hoa Như Lệnh và đám người kể lại một lượt.
Hoa Mãn Lâu cau mày, chậm rãi mở miệng nói: "Ý của ngươi là hắn muốn g·iết ngươi?"
Lục Tiểu Phụng nghe vậy liền lắc đầu, mở miệng nói: "Ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi, thế nhưng sau đó ta phát hiện không phải vậy, hắn và ta không oán không thù, không có lý gì phải đến gây chuyện với ta, hắn muốn lợi dụng c·á·i ch·ết của ta để gây ra hỗn loạn, để lấy được thứ gì đó của Hoa gia các ngươi!"
Nghe đến đó, Hoa Mãn Lâu cũng rơi vào trầm tư, Hoa gia của họ ngoài tiền bạc và đất đai ra thì sẽ không còn vật gì khác, người này cũng không thể nào thèm muốn gia sản của Hoa gia bọn họ được chứ!
"Việc mắt của ta có thể nhìn được tốt nhất là đừng để lộ ra ngoài, chúng ta hãy xem hắn rốt cuộc muốn làm gì!"
Hoa Mãn Lâu hướng về phía Lục Tiểu Phụng bên cạnh mở miệng nói.
Nếu không biết rõ mục đích của người kia, cho dù có g·iết hắn cũng không yên lòng.
Hoa Mãn Lâu dừng lại một lát sau đó tiếp tục nói: "Ngày mai ngươi cứ theo ta đi nhận mặt đ·i·ế·m chủ, đến lúc đó hãy dựa theo kế hoạch hành sự."
Lục Tiểu Phụng gật đầu: "Ta cũng có ý đó."
Sáng sớm hôm sau, Phùng Hành nhìn Hoàng Dung đang ngủ say bên cạnh, cẩn thận ngồi dậy, tránh đánh thức nàng, nha đầu kia ba canh giờ mới ra ngoài, năm canh ngày mới trở về, hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Sau đó, Phùng Hành rửa mặt xong, mang theo một đôi mắt gấu mèo đi ra tiền thính, liền thấy Tần Nam Huyền vừa ăn bánh bao, vừa dùng gậy trêu chọc Đạp Tuyết Tầm Mai và Gấu Trúc con non sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận