Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 23: Hỉ đề một viên tiểu nữ đầu bếp, Nhậm Doanh Doanh đến

Tần Nam Huyền sau một hồi trầm ngâm, mở miệng nói: "Vậy được rồi, vậy làm phiền cô nương Dung Nhi, thế nhưng nếu như làm không hợp khẩu vị của ta thì xin lỗi."
Không phải Tần Nam Huyền không đủ kiên định.
Thật sự là Hoàng Dung cho nhiều quá.
Đến lúc đó mở thêm cái thực đơn hiện đại ra, 365 ngày, món ăn không giống nhau.
Tần Nam Huyền nghĩ thôi đã thấy cuộc sống sau này thật tốt đẹp.
Hoàng Dung thấy chủ quán đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, mở miệng nói: "Chủ quán, ngươi cứ gọi ta Dung Nhi là được rồi."
"Ta nấu ăn ngươi cứ yên tâm, nếu như ngươi cảm thấy không ăn được, đến lúc đó cứ trực tiếp bảo ta đi là được, ta không một lời oán hận."
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hoàng Dung, Tần Nam Huyền kỳ lạ nhìn nàng một cái, cô nàng Hoàng Dung này ngốc thật, cả tiền lương cũng không nói đến, còn cao hứng như vậy.
Bất quá Hoàng Dung không nhắc tới, Tần Nam Huyền cũng vui vẻ tiết kiệm được khoản tiền này.
Ăn điểm tâm xong, Tần Nam Huyền tính sổ sách xong, cũng không vội về, tối qua ở dưới sự dẫn dắt của Hoàng Dung đã đi dạo vài chỗ.
Nhưng mà thành Lạc Dương lớn như vậy, phỏng chừng nếu dựa theo tốc độ của mình mà đi dạo hết thì phải mất mấy ngày.
Bất quá hắn cũng không gấp, đi dạo xong thành phố này, đến lúc đó sẽ đi những thành thị khác xem.
Đi dạo một hồi trên đường phố, so sánh một cái, ban ngày thành Lạc Dương rõ ràng không náo nhiệt bằng buổi tối.
Tần Nam Huyền có vẻ hơi hết hứng, liền cùng Hoàng Dung thong thả trở lại cửa tiệm nhỏ.
Lúc này bên ngoài cửa tiệm nhỏ đang có một người dung mạo tuyệt sắc, tựa tiên giáng trần, tú lệ tuyệt luân, xinh đẹp không tả xiết, cả người mặc quần áo tử sắc đang lẳng lặng chờ đợi.
Chính là Thánh Nữ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh trước đó đã phái người xuống điều tra chuyện của Đông Phương Bất Bại.
Cửa tiệm nhỏ này tuy có hơi vắng vẻ, nhưng vẫn thỉnh thoảng có người đi ngang qua nơi đây.
Người điều tra, cuối cùng điều tra được có người thấy Đông Phương Bất Bại đi vào cửa tiệm nhỏ này.
Còn về chuyện sau đó, thì không rõ lắm.
Sau khi Nhậm Doanh Doanh nhận được tin tức, liền lập tức tới cửa tiệm nhỏ này.
Nhưng lại phát hiện cửa tiệm nhỏ đóng chặt.
Gõ cửa cũng không có ai trả lời.
Nhậm Doanh Doanh đã muốn đẩy cửa đi vào chờ đợi, kết quả phát hiện cửa tiệm vậy mà không hề nhúc nhích.
Coi như có dùng nội lực đánh vào cửa phòng, cũng như trâu xuống bùn, không hề động tĩnh.
Nhậm Doanh Doanh nhất thời cảm thấy nơi này không đơn giản, nàng quá gấp muốn biết rõ Đông Phương Bất Bại ở đây làm gì.
Vậy mà đột phá đến cảnh giới tông sư, cho nên mới ở đây chờ đợi.
Hoàng Dung thấy trước tiệm có một nữ nhân không hề kém mình, nhất thời tò mò mở miệng nói: "Ấy, chủ quán, ngươi xem người đứng ở cửa kìa, hình như là Thánh Nữ Nhậm Doanh Doanh của Nhật Nguyệt Thần Giáo."
Hoàng Dung cũng đã bôn tẩu giang hồ lâu như vậy rồi, mấy nhân vật nổi tiếng, vẫn nhận ra được.
Tần Nam Huyền cũng chú ý tới Nhậm Doanh Doanh ngơ ngác đứng trước cửa,
Bất quá hắn cũng không quá để ý, mình cũng không phải là chó liếm, thấy phụ nữ thì không nhấc nổi chân.
Có khách nhân tới tự nhiên là chuyện tốt.
Dù sao chỉ cần không ngừng có người dùng tiền mở bình, mình có thể không ngừng nằm biến cường.
Đáng tiếc hiện tại mới mở có bốn mươi cái bình, theo suy đoán của mình, còn phải mở thêm sáu mươi bình nữa, mới có thể mở ra bình đặc biệt của mình.
Cũng chính là còn phải có ít nhất sáu người mở bình mới được.
Nếu như là mở bình chết, mình sau khi mở cửa, nàng ta tự nhiên sẽ đi vào.
Đi đến trước cửa tiệm nhỏ, Tần Nam Huyền nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái, cửa phòng liền dễ dàng mở ra.
Nhậm Doanh Doanh bên cạnh môi hơi nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Nam Huyền dẫn theo Hoàng Dung tiến vào tiệm nhỏ.
Vừa rồi chính mình dùng hết mọi cách cũng không có cách nào mở cửa,
Nhậm Doanh Doanh vốn tưởng rằng có cơ quan gì đó, nhưng khi thấy nam nhân này nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Nhất thời rơi vào nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ thực lực của mình yếu đi rồi, mà ngay cả một cánh cửa cũng không mở được.
Nhậm Doanh Doanh vận chuyển nội lực, hút một tảng đá dưới đất lên tay mình, sau đó dùng sức chấn động, tảng đá lập tức bị chấn nát vụn.
Không yếu đi, thực lực vẫn còn đấy mà.
Tần Nam Huyền không biết mình chỉ đơn giản mở cửa, liền khiến Nhậm Doanh Doanh rơi vào nghi ngờ bản thân.
Nhậm Doanh Doanh nghĩ hồi lâu vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa.
Tự mình đến đây cũng không phải là để nghĩ cái cửa này sao không mở ra.
Rõ ràng chàng trai tuấn tú này chính là chủ quán của tiệm nhỏ.
Quả nhiên không tầm thường.
Dung mạo của chàng trai này, là người Nhậm Doanh Doanh đã từng gặp, tuấn tú nhất.
Ngay cả cô gái áo trắng bên cạnh cũng có nhan sắc không kém mình chút nào.
Nhậm Doanh Doanh hít sâu một hơi.
Theo năng lực nhìn người của nàng thì, những dấu hiệu này đều cho thấy, chủ quán này có thực lực phi phàm.
Chẳng trách Đông Phương Bất Bại có thể nhận được cơ duyên ở chỗ này.
Nhậm Doanh Doanh điều chỉnh lại trạng thái của mình, khi chưa biết rõ tính tình của chủ quán, thì cũng không thể mất đi lễ nghĩa.
Xác định đã điều chỉnh trạng thái xong,
Nhậm Doanh Doanh cất bước tiến vào trong tiệm.
Nhưng khi thấy những thứ trong tiệm, nàng vẫn có chút kinh ngạc.
Bên trong không phải là vàng son lộng lẫy như nàng nghĩ, hoặc là đặc biệt có phong cách.
Diện tích tiệm không nhỏ, nhưng lại khác thường đơn giản, nhìn vào là một quầy hàng, phía sau quầy là giá hàng, trên đó bày từng hàng bình.
Không xa quầy hàng còn bày một chiếc bàn khá dài, kỳ lạ là bên cạnh bàn ngay cả ghế cũng không có.
Chủ quán thì đang nằm ở một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim, cùng cô gái áo trắng bên cạnh tán gẫu vài câu.
Tất cả đều hài hòa như vậy.
Điều duy nhất kỳ lạ chính là bên cạnh quầy bày một cái ống sắt kỳ quái, trên mặt bàn lại bày một con bù nhìn xấu xí.
Chắc là đồ trang trí nhỉ.
Nhậm Doanh Doanh cũng có chút không chắc chắn, dù sao mình chưa thấy ai lại dùng con bù nhìn xấu xí như vậy làm trang sức cả.
Bất quá nghe nói những cao nhân tiền bối hay có mấy sở thích kỳ quái.
Cái này cũng không có gì lạ.
Nhưng mà mình đến là để tìm cơ duyên.
Chứ không phải đến xem cái này.
Do dự một lát, Nhậm Doanh Doanh vẫn là lên tiếng với Tần Nam Huyền: "Chủ quán, xin hỏi bình bán trong tiệm của ngươi có gì kỳ lạ không?"
Cái tiệm bình này quá bình thường, nhìn giống như một tiệm bình nhỏ bình thường.
Hoàn toàn không có liên quan đến cái gì cơ duyên.
Thế nhưng Nhậm Doanh Doanh thấy Tần Nam Huyền khí độ bất phàm, vẫn lên tiếng hỏi.
Coi như cơ duyên thật sự không ở đây, có thể kết giao một vị công tử khí độ phi phàm như vậy, mình tới lần này cũng không lỗ.
"À, trong bình có thể mở ra đồ vật của chư thiên vạn giới, đây chính là chỗ kỳ lạ mà ngươi nói đấy."
Nghe vậy, Nhậm Doanh Doanh nhất thời ngây người.
Mỗi một chữ chủ quán nói nàng đều biết, nhưng mà ghép lại, tại sao mình lại nghe không hiểu là có ý gì chứ.
"Nói đơn giản là, vô luận là vàng bạc châu báu, nội công tâm pháp hay là thần binh lợi khí, bất kể là cái gì đều có thể mở ra từ bên trong cái bình này."
Tần Nam Huyền thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, cũng biết nàng không thể hiểu mình đang nói gì, liền đổi sang cách giải thích khác mà nàng có thể hiểu được.
"Bất kể là cái gì sao?"
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên bị lời của Tần Nam Huyền làm cho kinh ngạc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận