Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 875: Khách sạn kinh hiện quái vật! ! Cái cổ chém đứt phân nửa đều Bất Tử ? ! (ba canh )

Chương 875: Khách sạn kinh hãi xuất hiện quái vật! ! Cổ bị chém đứt một nửa mà vẫn Bất tử? ! (canh ba) Lục Vô Song trực tiếp cúi đầu hướng phía Lý Mạc Sầu thỉnh tội! “Thật là một Tiểu tiện nhân,” “Chút chuyện này cũng làm không xong.” Lý Mạc Sầu có lẽ là vì ăn được cái xiên thịt nướng riêng biệt này, tâm tình có chút khá hơn, cho nên chỉ tức giận mắng Lục Vô Song vài câu, cũng không có động thủ trách phạt nàng. Hồng Lăng Ba thấy thế liền đưa tay kéo Lục Vô Song xuống ngồi, đem thịt nướng trong bát mình đẩy tới trước mặt Lục Vô Song. “Ăn đi, sư muội, thịt nướng ở đây ăn rất ngon.” Lục Vô Song liếc nhìn Lý Mạc Sầu một cái, thấy nàng không có ý định trách phạt mình, lúc này mới bắt đầu cẩn thận ăn. Đến khi ăn được thịt nướng, nhất thời hai mắt sáng lên, từ trước đến giờ chưa từng ăn loại thịt nướng nào ngon như vậy, lập tức cắm cúi gặm ăn. Lý Mạc Sầu liếc nàng một cái, nhíu mày, nhưng không nói gì. Chờ bọn họ ăn xong, sắc trời cũng dần mờ đi, các nàng mỗi người trở về phòng riêng nghỉ ngơi.... Bên kia, Nhạc Bất Quần từng ở lại khách sạn. Lúc này, vẻ mặt hắn dữ tợn, thoạt nhìn đã không giống người lương thiện. Nam tử này ăn tối xong, đang nằm trên giường sắp xếp việc cướp bóc 880 đây, nghĩ xem tối nay lúc nào động thủ cướp đoạt thì tốt hơn. Không sai, hắn chính là một tên sơn tặc. Trước kia bình thường đều cướp người bán hàng rong đi ngang qua, nhưng bây giờ, từ khi ở xung quanh thành Lạc Dương xuất hiện một đám cường đạo còn ác hơn bọn hắn, chỉ dựa vào cướp bóc thì đừng nói thịt cá, đến no bụng cũng không giữ nổi. Hắn lại không muốn đi cày ruộng, cho nên liền tự mình xuống núi tìm đường sống. Cái khách sạn này hắn đã nhắm trúng, cảm thấy bản thân có thể dễ dàng hạ được. Hơn nữa theo hắn quan sát, doanh thu của khách sạn này cũng không thấp, đến lúc đó có lẽ còn có thể đến Lạc Dương tiêu xài một phen. Vừa nghĩ đến đó, trong đầu nam tử hiện lên hình ảnh chỉ có tiền (tài năng) mới xem được. Không hề nhận ra, cái xác chết dưới giường hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu xám chết chóc mang theo ánh mắt khát máu.... Mà Nhạc Bất Quần đang đi đường, trong lòng chợt run lên, cảm giác như có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác này thoáng qua rồi biến mất, giống như ảo giác, hắn lắc đầu, không nghĩ thêm về vấn đề này nữa, mà dành thời gian đi đường, hắn muốn nhanh chóng trở lại Hoa Sơn, hoàn thành kế hoạch của hắn. Dù sao thời gian Ngũ Nhạc kiếm phái hợp phái sắp tới.... Trong một khách điếm nhỏ ở bên ngoài thành Lạc Dương. Một nam tử đang say giấc nồng đột nhiên nhận thấy nhiệt độ trong phòng có chút giảm xuống. Theo bản năng kéo chăn bên cạnh đắp lên người, nhưng bỗng nhận thấy có gì đó không thích hợp. Mình dù gì cũng là một Nhất Lưu Cao Thủ, chống chọi với giá rét thì không có vấn đề gì mới phải. Sao lại cảm thấy có chút lạnh thế này? ! Nam tử dữ tợn bỗng mở mắt, liền thấy dưới ánh trăng bên cửa sổ, một bóng người đang quay lưng về phía mình. Nam tử dữ tợn lập tức rút đao bên cạnh ra, trong mắt lóe lên một tia hung quang. “Mẹ kiếp, trộm đồ mà dám trộm đến phòng của ta.” Thận trọng mò lấy sau lưng nam tử, sau đó bất ngờ vung đao chém tới. "Phập..." Theo tiếng dao cắt vào thịt vang lên, đao của nam tử dữ tợn chém vào vai nam tử kia. Nhưng nam tử dữ tợn kinh ngạc phát hiện dao mình bị kẹt lại, không cách nào rút ra được. Nam tử quay lưng về phía hắn bị đau, nhất thời quay người lại, bất ngờ chộp lấy nam tử dữ tợn. Nam tử dữ tợn tránh được công kích của hắn. "Mẹ kiếp! Hù chết lão tử." Lúc nam tử dữ tợn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông này, lập tức hết hồn. Chỉ thấy mặt nam tử này trắng bệch, trên mặt không có một tia máu, ngược lại chằng chịt những mạch máu màu đen, hai mắt tro tàn nhìn hắn, khóe miệng mọc ra hai chiếc răng nanh! “Mả mẹ nó, dám giả thần giả quỷ trước mặt ông! !”“Lão tử lấy mạng ngươi! !” Nam tử dữ tợn này cũng là một kẻ hung ác, cảm thấy mình bị loại tiểu lâu la này dọa sợ, làm mình mất mặt mũi. Vì thế, không định lưu lại gì, muốn trực tiếp giết chết kẻ giống như tử thi trước mắt để lấy lại mặt mũi. Sơn tặc chia làm hai loại, một loại bị ép vào rừng làm cướp, những người như vậy thường lương thiện, khi cướp cũng không làm đến mức quá đáng. Một loại khác chính là loại nam tử dữ tợn này, chủ động làm sơn tặc, là loại đốt giết bắt người cướp của không từ điều ác nào. Vì vậy, khi nhìn thấy Cương Thi trước mặt, nội tâm của hắn không hề sợ hãi mà là cảm thấy phẫn nộ. Dù cho trước mắt là quái vật gì, cũng dám dọa mình, vậy thì hắn đáng chết! Trên mặt nam tử dữ tợn hiện lên hung quang, thúc giục nội lực trong cơ thể, dùng sức rút trường đao ra. Nhưng điều khiến hắn hơi ngạc nhiên là vết thương của người đàn ông này chỉ có rất ít máu chảy ra, khiến hắn có cảm giác không giống người bình thường. Cương thi nam tử bị đau, ngón tay chộp về phía nam tử dữ tợn. Qua ánh trăng ngoài cửa sổ, nam tử dữ tợn lúc này mới thấy rõ móng tay của nam tử này đen thẫm, lóe lên ánh hàn quang lạnh lẽo. Hơi ngẩn người ra, sau khi hồi phục tinh thần, nghiêng người tránh được công kích của cương thi nam tử. Trong mắt nam tử dữ tợn lóe lên một tia hàn quang. Kệ mẹ nó! Người hay yêu quái gì thì mặc xác, lão tử chém đầu ngươi xuống, không tin ngươi bất tử! ! Mang theo ý nghĩ như vậy, nam tử dữ tợn thôi động nội lực, trực tiếp vung đao chém về phía cương thi nam tử. Kết quả không có gì ngạc nhiên, dao của hắn chém được một nửa lại bị kẹt. Nhưng hắn cho rằng cương thi nam tử đã chết, nhất thời buông lỏng cảnh giác, nào ngờ cương thi nam tử trước mặt gào thét một tiếng, ngón tay lóe ra ánh u quang trực tiếp vạch qua bụng hắn, ngay tức khắc để lại vài vết máu. “Mẹ kiếp! !”“Dám làm bị thương ta, hôm nay lão tử giết chết ngươi.” Vẻ mặt nam tử dữ tợn tức giận, nghiêng người tránh đòn tấn công ngón tay của cương thi nam tử, rút đao từ trên cổ cương thi nam tử xuống, thôi động nội lực điên cuồng chém vào đầu hắn, chém đứt đầu hắn xuống. Vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, liền đem tứ chi của hắn chém nốt, chỉ còn lại một mình cái thân thể. PS: Cảm tạ Y Nhân bắt đầu vì ta say đại ca khen thưởng! ! ! .
Bạn cần đăng nhập để bình luận