Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 485: Công bình giao thủ, Hoàng Dung: Điếm chủ, không được ? !

Hoàng Dung mặt mày hớn hở cất y phục này vào trong nhẫn trữ vật, lúc này mới tiện tay đánh vào cái bình thứ bảy, "Ba!". Một tiếng vang nhỏ, bình vỡ tan, một tấm phù chú rơi xuống, lơ lửng giữa không trung. Hoàng Dung thấy vậy khẽ nhíu mày, lá bùa này nàng đã thấy qua, hình như gọi là Khởi Bạo Phù thì phải.
«Khởi Bạo Phù thông thường»: Lá bùa từ một thế giới nhẫn giả không rõ tên - Sau khi sử dụng, trải qua một khoảng thời gian ngắn tích tụ sẽ tạo ra hiệu quả nổ tung, gây thương tổn lên địch nhân, chủ yếu phối hợp nhẫn thuật, cũng có thể dùng chung với phi tiêu và khi đặt bẫy.
Nhìn Hoàng Dung rút được lá bùa, Tần Nam Huyền từ tốn nói: "Đây là một tấm Khởi Bạo Phù."
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, Hoàng Dung không hề bất ngờ, bởi vì nàng vừa rồi đã có suy đoán trong lòng. Nàng cất lá bùa vào nhẫn trữ vật, sau đó phất tay đánh vào một cái bình bên cạnh, "Đùng đoàng!". Hai tiếng thanh âm trong trẻo vang lên, đồ vật bên trong rơi ra ngoài, lơ lửng trên không trung, một đồ vật lông xù và một bộ y phục.
Hoàng Dung nhìn hai thứ mình vừa rút được, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, thầm than xui xẻo, xem ra vận may của mình không tốt như mình nghĩ. Nàng liếc nhìn tấm vải trông như quần áo còn lơ lửng giữa không trung, ít vậy sao?! Hoàng Dung hơi tò mò hỏi Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, đây là y phục sao?"
«Găng tay ấm áp»: Đến từ một thế giới hiện thực, lợi dụng chất lỏng trong găng tay giữ ấm để truyền nhiệt, làm ấm tay hoặc các bộ phận khác.
«Nội y ren»: Đến từ một thế giới hiện thực, có thể tăng vẻ quyến rũ của phụ nữ và bảo vệ cơ thể.
Tần Nam Huyền nhìn đồ Hoàng Dung rút được, khẽ cau mày, xem ra vận may của Hoàng Dung hôm nay không được tốt lắm. Lúc này, hắn mở miệng: "Không sai, đây là y phục, gọi là nội y ren, chỉ là tương tự như áo lót thôi."
Hoàng Dung tò mò cầm lấy, liền phát hiện áo lót này chỉ có hai miếng vải, hoàn toàn không che chắn được gì. Hoàng Dung đặt nó lên người mình so đo, cuối cùng tìm được vị trí thích hợp, có điều vị trí này khiến người ta đỏ mặt. Hoàng Dung có chút xấu hổ, vội vàng cất áo lót vào không gian trữ vật. "Đây là đồ giữ ấm tay, có thể làm ấm tay hoặc những nơi khác vào mùa đông. Có điều giờ không dùng được, ngươi tạm thời chưa thể dùng."
Vừa rồi Tần Nam Huyền có nhìn qua, đồ giữ ấm tay này còn cần sạc điện mới dùng được, bây giờ đương nhiên không dùng được. Hoàng Dung nghe vậy liền cầm mấy thứ xuống, thăm dò tính cẩn thận lấy tay véo một cái, phát hiện bên trong đựng thứ chất lỏng nào đó, nhưng vì điếm chủ vừa nói giờ chưa dùng được nên nghiên cứu nó cũng vô ích. Nàng cất chúng vào nhẫn trữ vật, lúc này mới phất tay đánh vào cái bình cuối cùng, "Ba!". Kèm theo tiếng bình vỡ vang lên, một đôi bao tay rơi xuống, lơ lửng giữa không trung.
Hoàng Dung nhìn vật kỳ lạ này, tò mò quan sát một hồi, nghĩ mãi vẫn không biết nó có tác dụng gì. Hoàng Dung bèn xoay người hỏi Tần Nam Huyền, nhờ hắn giúp đỡ.
«Găng tay bất phân thắng bại»: Đến từ thế giới Doraemon, có chứa một tia Lực lượng quy tắc, chỉ cần đeo loại găng tay này vào thì dù đối thủ là ai cũng có thể đánh ngang tay, thắng bại đều dựa vào nghị lực cá nhân.
Tần Nam Huyền liếc qua toàn bộ đồ Hoàng Dung rút được, khẽ nói: "Đây gọi là găng tay bất phân thắng bại, đeo vào sau đó, dù đối thủ là ai cũng chỉ có thể bất phân thắng bại!"
Nghe Tần Nam Huyền nói vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn đôi găng tay xấu xí này, không ngờ nó có thể khiến người ta bất phân thắng bại với đối thủ ở bất cứ cảnh giới nào, thật khó tin. Đột nhiên, trong mắt Hoàng Dung lóe lên một tia gian xảo, lúc này nàng hào hứng nhìn Tần Nam Huyền, mong chờ hỏi: "Điếm chủ, vậy ta đeo găng tay bất phân thắng bại này vào, có thể bất phân thắng bại với ngươi không?"
Tần Nam Huyền kinh ngạc nhìn Hoàng Dung, nàng hẳn là có gì đó bất mãn với mình, muốn thừa cơ đánh mình một trận đây mà, nhưng hắn vẫn mở miệng đáp: "Không thể."
Nghe Tần Nam Huyền trả lời dứt khoát, Hoàng Dung chợt lộ vẻ thất vọng, tò mò hỏi Tần Nam Huyền: "Vậy là tại sao vậy? Điếm chủ?"
Hoàng Dung có chút không hiểu nhìn Tần Nam Huyền, không phải điếm chủ vừa nói có thể bất phân thắng bại với mọi người sao? Sao giờ lại không được?
Tần Nam Huyền nói: "Cái này cũng giống như danh xưng của một số người giang hồ, sở dĩ nghe có vẻ hơi khoa trương. Một số người vượt qua năng lượng và quy tắc của nó thì không bị nó ràng buộc, còn lại thì trốn không thoát."
Nghe Tần Nam Huyền giải thích, Hoàng Dung mới hiểu, không phải do găng tay có vấn đề, mà là do thực lực của điếm chủ quá mạnh, cho nên găng tay bất phân thắng bại vô dụng với hắn. Hoàng Dung đeo găng tay vào, quay đầu nhìn Yêu Nguyệt và Liên Tinh bên cạnh, ngây thơ cười: "Yêu Nguyệt tỷ tỷ, lại đây giúp muội thực nghiệm cái găng tay này đi."
Yêu Nguyệt nhìn Tần Nam Huyền, muốn có được sự đồng ý của hắn. Nàng vẫn nhớ rõ nếu không có sự đồng ý của Tần Nam Huyền thì không được giao đấu trong tiểu điếm. Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Yêu Nguyệt mới đồng ý. Sau đó, mọi người nhường không gian cho hai người họ. Chỉ thấy Yêu Nguyệt tản ra khí thế Đại Tông Sư cường đại, hung hăng áp bức về phía Hoàng Dung. Sắc mặt Hoàng Dung khẽ biến, lập tức đeo găng tay đang cầm vào.
Chỉ thấy một gợn sóng vô hình từ găng tay của Hoàng Dung lan tỏa ra. Khí thế hung hăng của Yêu Nguyệt lập tức hạ xuống trung kỳ Tiên Thiên Cảnh giới. Mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, lại có thể làm được thật, thật không thể tưởng tượng, có thể ép một cường giả Đại Tông Sư xuống Tiên Thiên Cảnh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận