Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 827: Khấu Trọng: Ngươi kêu ta đi cho Dương Quảng hiệu lực ? ! Kiêm chức Lữ Tú Tài! ! (canh hai )

Chương 827: Khấu Trọng: Ngươi bảo ta đi phục vụ cho Dương Quảng? ! Kiêm luôn cả Lữ Tú Tài! ! (canh hai)
Lý Tú Ninh lúc này lấy từ trong ngực ra một ngàn lượng bạc trắng đưa cho Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền nhận lấy ngân phiếu sau đó, nhàn nhạt cười nói: "Đi chọn đi."
Nghe được lời của Tần Nam Huyền, Hồng Phất Nữ lúc này mới tiến lên phía trước, đi tới chỗ bày hàng, bắt đầu chọn bình.
Bên kia, trong thành Lạc Dương, tại một căn nhà bình thường.
Lúc này Từ Tử Lăng vẻ mặt thành thật nhìn Khấu Trọng: "Trọng thiếu, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Hôm nay đang chuẩn bị mở hàng, Khấu Trọng đột nhiên tự nói với mình một tin tức, hắn muốn chuẩn bị đi đầu quân cho Thượng Quan Long.
Nghe được Khấu Trọng nói ra tin này, Từ Tử Lăng hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh thì hồi phục tinh thần. Hai người bọn họ vốn dĩ là anh em từ nhỏ đến lớn, tự nhiên hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ cái gì, cho nên đối với việc Khấu Trọng có thể đưa ra quyết định này, hắn cũng không quá kinh ngạc.
Mà là muốn cùng Khấu Trọng xác định chuyện này.
"Ừ!" Khấu Trọng nghiêm túc gật đầu, nhìn Từ Tử Lăng nói: "Lăng thiếu, ngươi biết đấy, ước mơ của ta chính là trở nên nổi bật, khiến cho những kẻ trước kia xem thường ta phải bị ta giẫm dưới chân."
"Ta muốn trở thành người được mọi người kính ngưỡng, ai nấy đều sùng bái cường giả."
"Chứ không phải như bây giờ, trở thành một kẻ tầm thường vô vi, một người bán bánh rán."
Nghe được lời Khấu Trọng nói, Từ Tử Lăng biết hắn đã nghĩ kỹ rồi, liền gật đầu, vỗ vỗ vai hắn nói: "Cũng được thôi, đi đi. Nhưng ta có một kiến nghị, ngươi đầu quân Thượng Quan Long, chi bằng đầu quân vào chỗ Thái Thú đại nhân."
"Bảo ta đi giúp Dương Quảng làm việc?" Khấu Trọng nhíu mày, có chút không hiểu nhìn Từ Tử Lăng.
Dương Quảng chính là một tên hôn quân tột độ. Khi còn nhỏ ở thành thị của bọn họ bị thiên tai lớn, kết quả Dương Quảng không hề cứu tế lương thực, khiến cho hai người bọn họ lúc đó suýt chết đói đầu đường, hơn nữa cộng thêm dân gian vẫn lưu truyền những lời đồn không hay về Dương Quảng, cho nên hắn cảm thấy có chút khó hiểu khi Từ Tử Lăng lại muốn mình đi đầu quân cho Thái Thú, phục vụ cho Dương Quảng.
"Ta không bảo ngươi đi làm việc cho Dương Quảng." Từ Tử Lăng tức giận liếc hắn một cái, giải thích: "Ta là bảo ngươi đi phục vụ Vương Thế Sung, chứ không phải Dương Quảng. Vương Thế Sung là Vương Thế Sung, còn Dương Quảng là Dương Quảng."
Nghe được lời này của Từ Tử Lăng, trong đầu Khấu Trọng bỗng lóe lên một tia linh quang, có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Ý ngươi là Vương Thế Sung cũng có ý định phản loạn?"
Từ Tử Lăng gật đầu: "Hắn chẳng qua là đang chuẩn bị cho riêng mình thôi."
"Hơn nữa thực lực của Thượng Quan Long, coi như ở Lạc Dương, cũng không được tính là thế lực mạnh nhất. Nương tựa vào hắn chẳng có tiền đồ."
"Cho nên kiến nghị của ta là, đi tìm đến Vương Thế Sung nương tựa có vẻ đáng tin hơn."
Nghe xong một phen phân tích của Từ Tử Lăng, trong lòng Khấu Trọng đã có mục tiêu.
"Ta sẽ đi ngay bây giờ tìm phủ thái thú."
Nhìn bóng dáng Khấu Trọng vội vàng rời đi, Từ Tử Lăng lắc đầu, hướng về phía cửa Đồng Phúc Khách Sạn mà đi, chuẩn bị bắt đầu kinh doanh ngày hôm nay.
Việc hắn đi bán bánh rán ở ngoài Đồng Phúc Khách Sạn, là do hắn và Đông Tương Ngọc đạt thành một hợp tác, hắn có thể bán bánh rán ở trước cửa Đồng Phúc Khách Sạn, nhưng cần phải nộp cho Đồng Phúc Khách Sạn một nửa phần thu nhập mỗi tháng. Lúc này hắn cũng đồng ý yêu cầu của Đông Tương Ngọc. Có một địa điểm kinh doanh chuyên môn như vậy cũng khá hơn trước kia phải tìm một chỗ trên đường cái, hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, nơi này lượng khách đi lại khá lớn, việc kinh doanh của hắn mỗi ngày cũng đều rất ổn, hắn cũng kiếm được chút ít tiền lẻ, còn có thể nghe ngóng chút tin tức giang hồ, cùng bát quái giang hồ. Điều này rất phù hợp với mong muốn của hắn, kiếm chút tiền không để bị đói bụng, sống cuộc sống yên ổn.
"Tử Lăng, sao hôm nay chỉ có một mình ngươi vậy?" Lúc hắn chạy tới Đồng Phúc Khách Sạn, liền thấy Bạch Triển Đường lúc này đang dựa vào cửa cắn hạt dưa, thấy chỉ có một mình Từ Tử Lăng tới đây, trong mắt nhất thời có chút hiếu kỳ hỏi.
"Bạch đại ca, có chút việc nên tới muộn." Từ Tử Lăng cũng nhiệt tình chào hỏi hắn, sau đó về hậu viện đẩy xe bánh rán ra.
"Khấu Trọng có việc, đi làm việc của mình rồi. Về sau thì, bình thường đều là ta một mình đi bán bánh rán..."
Một bên Lữ Tú Tài nhất thời hai mắt sáng lên, bỏ quyển sách đang cầm xuống, đi tới bên cạnh Từ Tử Lăng.
"Tử Lăng, bánh rán của ngươi bán đắt hàng như vậy, một mình ngươi chắc chắn không xuể rồi."
Nghe được lời của Lữ Tú Tài, Từ Tử Lăng gật đầu.
"Đúng vậy, ta đang đau đầu vì chuyện này đây!" Khấu Trọng đột ngột rời đi, một mình hắn thì khi đông khách sẽ rất dễ trở tay không kịp.
"Lúc này, ngươi nên tìm một người phụ giúp." Lữ Tú Tài nói lời này, cơ thể còn không kìm nén được tiến lên phía trước hai bước.
Từ Tử Lăng cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý của Lữ Tú Tài. Quan sát Lữ Tú Tài một chút, lúc này Lữ Tú Tài trải qua luyện võ xong, vóc người rõ ràng đã cường tráng hơn lúc trước rất nhiều, trông lại có một bộ khí chất công tử hào hoa.
Từ Tử Lăng hài lòng gật đầu, trên mặt hiện ra một tia thần sắc do dự.
"Ta thì không có vấn đề gì, chỉ e là bên Đông chưởng quỹ!?"
Lữ Tú Tài khoát tay, giải thích: "Chỉ cần ta còn ở trên núi là được."
"Vậy được thôi, vậy làm phiền Tú Tài đại ca."
"Tốt, không phiền phức, không phiền phức!" Lữ Tú Tài bước lên trước giúp đẩy xe bánh rán ra.
Nếu như đám sơn tặc phụ cận Lạc Dương không quá nghèo thì sao mà mình còn cần đánh hai phần công phu để kiếm tiền như thế này chứ.
Ví dụ như hắn vất vả như vậy kiếm tiền, cũng chỉ để mà có thể 10 lần rút thẻ. Chỉ cần mở được vật phẩm tốt thì đến lúc đó hắn cũng không cần khổ cực như vậy nữa.
Sau khi thỏa thuận tiền công với Từ Tử Lăng xong, hắn liền ở trước quầy hàng bận rộn.
Bên kia, bên trong cửa hàng bán bình nhỏ.
Hồng Phất Nữ lúc này đã chọn xong bình, đợi Tần Nam Huyền đặt hết số bình lên kệ, lúc này mới phất tay đánh về phía cái bình đầu tiên.
"Ba!" Kèm theo tiếng bình vỡ vang lên, một quả cầu ánh sáng màu tím rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận