Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 778: Địch Kiều nghĩ thay Tố Tố xuất đầu! ! Lý Mật: Nói không chừng có người dịch dung, muốn vu oan đâu! (canh hai )

Chương 778: Địch Kiều nghĩ thay Tố Tố ra mặt! ! Lý Mật: Nói không chừng có người dịch dung, muốn vu oan thôi! (canh hai )Cùng lúc đó, bên kia, Ngõa Cương trại. Tố Tố từ hôm đó trở đi, ban đêm luôn gặp ác mộng, ngược lại tinh thần có chút mất hồn mất vía. Địch Kiều tuy ngang ngược kiêu ngạo không gì sánh được, nhưng đối với Tố Tố vẫn vô cùng tốt, tự nhiên đã nhận ra Tố Tố khác thường. Ở lần truy hỏi của Địch Kiều, Tố Tố rốt cuộc đem chuyện đã xảy ra trước đó kể hết cho Địch Kiều! "Thình thịch!" Địch Kiều hung hăng một chưởng đập xuống bàn, giận dữ nói: "Tên Vương Bá Đương đáng chết này, hắn bất quá chỉ là một con chó của Lý Mật," "Cũng dám làm càn như vậy!" "Đi, Tố Tố, hôm nay ta sẽ đi đòi lại công đạo cho ngươi!" Địch Kiều vừa dứt lời liền lôi kéo Tố Tố, hướng phủ đệ của Lý Mật đi đến. "Đại tiểu thư!" "Đại tiểu thư đến tìm Mật công sao? !" Vừa đến cửa Lý phủ, hai tên gia nhân liếc nhau một cái, lập tức tiến lên đón. "Vương Bá Đương đâu? ! Gọi hắn cút ra đây cho ta!" Địch Kiều tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng không phải không có đầu óc, biết đây là quý phủ của Lý Mật, danh vọng và thế lực hiện tại cũng không kém cha mình, cho nên cũng không xông vào, mà bảo gia nhân đi thông báo. Hai tên gia nhân liếc nhau, một người làm hướng vào trong phủ đi, đi báo tin, dĩ nhiên không phải báo cho Vương Bá Đương, mà là báo cho Lý Mật. Bởi vì khí thế của Địch Kiều không giống như chuyện gì tốt! Tự nhiên không thể trực tiếp đi thông báo Vương Bá Đương. "Tiểu thư, hay là thôi đi!" Tố Tố nghĩ đến chút nữa lại phải gặp tên ác nhân kia, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương và hốt hoảng. Địch Kiều tự nhiên nhìn thấu nỗi lo của Tố Tố, nắm tay nàng nói: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây," "Ác tặc đó không dám làm gì ngươi đâu." Nghe tiểu thư trấn an, Tố Tố lúc này mới yên lòng. "Đi thôi, đi xem!" Lý Mật nghe gia nhân bẩm báo, trong mắt hiện lên tia suy nghĩ, sau đó đứng dậy hướng phía cửa đi đến... "Sao còn chưa ra? !" Địch Kiều nhíu mày, định xông vào trong Lý phủ. "Đại tiểu thư, xin chờ, không có mệnh lệnh của Mật công," "Ta không thể cho cô vào!" Tên gia nhân vội vàng cản Địch Kiều, vẻ mặt cung kính khổ sở nói: "Xin đại tiểu thư đừng làm khó chúng ta!" "Ngươi dám cản ta! ! Ngươi biết ta là ai không? !" Địch Kiều sắc mặt lạnh lẽo, phẫn nộ nhìn tên gia nhân dám cản mình. "Không dám!" Gia nhân trong lòng kêu khổ, nhưng vẫn cản trước mặt Địch Kiều, không cho nàng vào. "Ngươi muốn tìm chết!" Sắc mặt Địch Kiều trầm xuống, chuẩn bị giơ tay đánh tên gia nhân này. "Ta tưởng là ai tới? ! Hóa ra là Địch điệt nữ đến, các ngươi làm cái gì thế, Địch điệt nữ tới cũng không biết, mau mời vào đại sảnh nghỉ ngơi đi!""Mình sẽ xuống dưới lĩnh phạt." Người vừa nói chính là chủ nhân Lý phủ, Lý Mật. Gia nhân kia nhất thời thở phào một hơi, xem như không bị đánh, xoay người muốn rời đi. Nhưng không ngờ, trên mặt Địch Kiều lộ ra tia sắc bén, tay không dừng lại mà tát một cái vào mặt tên gia nhân kia, lạnh lùng nói: "Dám cản bản tiểu thư, một gia nhân mà đến chút quy củ cũng không có! Đây là thay Lý thúc thúc giáo huấn ngươi," "Tin tưởng Lý thúc thúc hẳn sẽ không để ý chứ!" Lý Mật thấy Địch Kiều không nể mặt mình chút nào, đáy mắt lóe lên chút tức giận, nhưng rất nhanh bị che giấu, cười ha hả nói: "Sao lại thế! Loại gia nhân không có quy củ này," "Chính là đáng bị giáo huấn." Nói xong cũng tát vào mặt tên gia nhân này một cái, lạnh lùng nói: "Đồ không có quy củ, trước mặt khách lại làm mất mặt chủ," "Còn không mau cút xuống." Gia nhân kia vội vàng gật đầu, xoay người rời đi. Sau đó, Lý Mật mang vẻ tươi cười, cùng Địch Kiều đi vào bên trong phủ, hỏi Địch Kiều với vẻ tươi cười: "Địch điệt nữ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới thăm ta? !" Địch Kiều không vòng vo với Lý Mật, trực tiếp nói: "Lý thúc thúc, ta đến tìm Vương Bá Đương, hắn lại dám giở trò với Tố Tố," "Hôm nay ta tới đòi một lời giải thích." Nghe vậy, Lý Mật nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đáp lại Địch Kiều: "Chất nữ, cô đang nói gì vậy? ! Bá Đương trước đó đã đi ra ngoài lo việc cho sơn trại, bị người đánh bị thương, vết thương bây giờ vẫn chưa khỏi, vẫn đang dưỡng thương, sao có thể giở trò với Tố Tố được! ! !" "Chuyện này tuyệt đối không có khả năng." Địch Kiều nghe Lý Mật nói, nhất thời chau mày, sắc mặt có chút âm trầm xuống, ý của Lý Mật rất rõ ràng, là không muốn nhận nợ, muốn bao che Vương Bá Đương. "Mật công, ta có thể khẳng định là Vương Bá Đương, hắn muốn giở trò khiếm nhã ta," "Ta sẽ không nhớ sai." Tố Tố thấy tiểu thư nhà mình tức giận, lúc này cố kìm nỗi sợ trong lòng, nói với Lý Mật: "Nếu Mật công không tin," "Có thể cho hắn ra đây đối chất với ta! ! !" Địch Kiều cũng khẳng định gật đầu, nhìn Lý Mật nói: "Không sai, phiền Lý thúc thúc cho Vương Bá Đương ra," "Cùng Tố Tố tỷ đối chất một phen." "Chất nữ, vậy là kiến thức nông cạn rồi, chẳng lẽ không biết dịch dung thuật sao? ! Nói không chừng là ai đó dịch dung," "Muốn vu oan cho Bá Đương." Lý Mật lắc đầu, vẻ mặt thành thật nhìn Địch Kiều nói: "Còn như chuyện đối chất như các cô nói, chờ thân thể Bá Đương khỏe lại," "Đến lúc đó ta nhất định cho hắn cùng Tố Tố đối chất." "Nếu chất nữ chỉ vì chuyện này mà đến," "Ta khuyên cô vẫn nên về điều tra lại cho kỹ." "Ta hơi mệt, không tiễn cô được," "Người đâu, tiễn khách!" "Ngươi..." Địch Kiều nhất thời phẫn nộ nhìn Lý Mật. Lý Mật cũng nâng chén trà lên, ra hiệu cho thủ hạ tiễn khách. "Đại tiểu thư, mời!" Tên gia nhân cung kính mời Địch Kiều ra ngoài. "Tố Tố, chúng ta đi!" Địch Kiều liếc nhìn Lý Mật thật sâu, sau đó quay người mang theo Tố Tố rời đi. Rời khỏi Lý phủ, Tố Tố vẻ mặt áy náy nhìn Địch Kiều: "Xin lỗi, tiểu thư," "Ta liên lụy cô phải chịu ấm ức!" Địch Kiều phẫn nộ khoát tay áo: "Chuyện không liên quan đến ngươi," "Đi, hồi phủ," "Đi tìm cha ta!" Sau đó hai người hướng về Địch phủ chạy về. PS: Cảm tạ trăm lợi ngọt nhất đại ca khen thưởng! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận