Tống Võ Mở Bình: Chúc Ngọc Nghiên Mở Ra Cơ Giáp

Chương 87: Nặc Tức giăng ra ra, đi trước mới khách sạn ăn cơm « canh tư ».

Chương 87: Nặc Tức giăng ra, đi trước khách sạn ăn cơm "canh tư".
Nhìn cái thần khí trước mắt, Lệnh Hồ Xung vẻ mặt quấn quýt. Dùng món vũ khí này ư, đến lúc đó liền mất hết danh tiếng. Nhưng mà có một thanh vũ khí tốt như vậy mà bỏ không, trong lòng hắn cũng có chút không cam tâm. "Điếm chủ, có cách nào che giấu mùi này không?" Lệnh Hồ Xung suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ có thể hỏi Tần Nam Huyền giúp đỡ.
Nghe Lệnh Hồ Xung hỏi, Tần Nam Huyền lạnh nhạt lắc đầu nói: "Ta không có cách nào, ngươi có thể mở bình ra thử xem, nói không chừng sẽ mở ra được thứ gì có thể ẩn giấu hơi thở của nó." Tần Nam Huyền ở trong điếm có thể dùng khí tức áp chế che giấu, nhưng một khi ra khỏi cửa tiệm sẽ tự động giải trừ, đến lúc đó vẫn sẽ tỏa mùi vị ra ngoài. Điều hắn có thể khuyên Lệnh Hồ Xung chỉ là mở bình thôi. Chỉ có xem mở bình ra có mở được thứ gì tốt để che đậy khí tức vũ khí này hay không. Nghe Tần Nhạc Hiên nói, hai mắt Lệnh Hồ Xung sáng lên.
Đúng rồi, mình còn nhiều bình chưa mở mà. Biết đâu mở ra được bảo bối nào có thể ẩn giấu khí tức của vật này thì chẳng phải có thể dùng sao. Nghĩ đến đó, Lệnh Hồ Xung lại bắt đầu thi triển kiếm thuật 547 của mình trong tiểu điếm. Mới rồi có thể mở được bảo bối tốt như vậy, chứng tỏ mình bây giờ dùng bộ này vẫn còn tác dụng. Còn Tần Nam Huyền và những người khác định nghĩ mình thế nào thì sao chứ, chỉ cần có thể mở ra được thứ tốt thì có sao.
Đám người trong cửa hàng bình nhỏ đều vẻ mặt đen thui nhìn Lệnh Hồ Xung. Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, Lệnh Hồ Xung trực tiếp đánh vỡ cái bình thứ năm. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một ngọn cỏ rơi ra ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung.
« Cỏ nhỏ »: Đây chính là một ngọn cỏ nhỏ ven đường có thể tùy ý thấy được. "Xem ra vận may của ngươi không được tốt lắm." Tần Nam Huyền nhìn đồ Lệnh Hồ Xung mở ra, lạnh nhạt nói: "Đây chỉ là một ngọn cỏ nhỏ tùy ý thấy được bên đường thôi."
Nghe Tần Nam Huyền nói, vẻ mặt Lệnh Hồ Xung vô cùng nghi hoặc. Không nên thế chứ, rõ ràng vừa rồi mình thi triển kiếm thuật lâu như vậy, sao đồ mở ra được lại kém hơn nhiều thế? À! Ta hiểu rồi. Chắc chắn là mình thi triển kiếm thuật quá lâu, nên mới khiến bảo bối trở nên kém hơn.
Cảm thấy mình đã tìm được bí quyết, Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm trong tay, đánh vỡ cái bình thứ sáu trước mặt. "Ba!" Theo tiếng bình vỡ vang lên, một tờ giấy trắng rơi ra, trôi lơ lửng giữa không trung. Nhìn tờ giấy trắng trước mặt, Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ. Chẳng lẽ tờ giấy này là Vô Tự Thiên Thư trong truyền thuyết sao? Phía trên có phải ghi lại bí tịch gì không? Nghĩ đến đó, Lệnh Hồ Xung có chút mong đợi nhìn Tần Nam Huyền.
« Giấy trắng »: Đến từ một xưởng giấy nào đó ở hiện đại chế ra giấy trắng hoàn hảo, tốt hơn giấy trắng đang sử dụng hiện nay vô số lần. Tần Nam Huyền nhìn đồ Lệnh Hồ Xung mở ra, lắc đầu: "Một tờ giấy trắng có công nghệ tốt hơn hiện tại rất nhiều." Lệnh Hồ Xung có chút thất vọng, trực tiếp đánh nát tờ giấy trắng này. Mình muốn bảo vật chứ, không phải mấy thứ này.
Lệnh Hồ Xung không làm cái trò huyền học gì nữa, thu trường kiếm vào, một chưởng trực tiếp đánh nát hết những cái bình còn lại. "Ba ba ba ba!" Theo bốn tiếng bình vỡ vang lên, đồ vật bên trong rơi ra, lơ lửng giữa không trung. Xem những thứ mình mở được, mặt Lệnh Hồ Xung có chút thất vọng. Một quả cầu ánh sáng hay Thần Binh gì đều không có.
« Chân lừa đen »: Đến từ thế giới trộm mộ nào đó, có người nói có thể chế phục bánh chưng. « Tượng sáp Tiga Ultraman »: Đến từ một thế giới hiện thực, tượng sáp tinh xảo, dù người lớn hay trẻ con đều thích. « Nhật ký liếm cẩu »: Tháng nào năm nào, thời tiết đẹp, hôm nay Nữ Thần nhờ ta mang đồ cho bạn trai của nàng, có thể giúp Nữ Thần công tác, ta thật hạnh phúc. « Nặc Tức bố »: Đến từ một thế giới tu chân nào đó, có thể che giấu khí tức của bất kỳ vật gì.
Tần Nam Huyền liếc mắt nhìn đồ Lệnh Hồ Xung mở ra, cái Nặc Tức bố kia được đấy. Lạnh nhạt nói: "Chân lừa đen, không có tác dụng gì." "Kia là một pho tượng." "Đây là một người viết nhật ký." Nghe Tần Nam Huyền nói, Lệnh Hồ Xung biết ba thứ này đều vô dụng. Nhìn tấm vải nhỏ bằng bàn tay còn lại, Lệnh Hồ Xung lắc đầu, xem ra lần này không mở ra được thứ tốt.
"Cuối cùng thì vật này đối với ngươi hiện giờ tác dụng vẫn tương đối lớn." Tần Nam Huyền nói: "Đây là một tấm Nặc Tức bố, nó có thể che giấu khí tức của bất kỳ vật nào, đương nhiên cũng bao gồm mùi." Nghe vậy, Lệnh Hồ Xung mừng rỡ, cầm lấy Nặc Tức bố. Chỉ thấy tấm vải trong nháy mắt biến lớn đến hơn một thước. Lệnh Hồ Xung vội vàng dùng nó bọc thanh thần khí kia lại. Tức thì mùi thạch nam hoa xung quanh hắn từ từ tan biến.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được hít sâu một hơi, không khí mới mẻ thật thoải mái. Thu hết mấy thứ vào, hướng Tần Nam Huyền cung kính thi lễ một cái: "Điếm chủ, ta xin cáo từ trước, sau bảy ngày lại đến mở bình." Hắn giờ phải chạy về ngay, kể cho sư phụ biết tin này. Đối với Hoa Sơn bọn họ mà nói đây đơn giản là một cơ duyên lớn lao.
Thấy Tần Nam Huyền gật đầu, Lệnh Hồ Xung lúc này mới xoay người rời đi. Mắt thấy sắc trời đã có chút nhá nhem. Đổng Thục Ny mấp máy môi, khe khẽ nói: "Điếm chủ, giờ cũng đã muộn như vậy rồi, hay là mọi người cùng nhau đi ăn tối đi."
Hoàng Dung lúc này mới phát hiện đã sắp chạng vạng tối, nghịch ngợm lè lưỡi, vẻ mặt nhận sai, tung tăng đến bên cạnh Tần Nam Huyền: "Điếm chủ, xin lỗi a, vừa rồi ta chơi mạt chược quên mất thời gian." Nếu giờ mà đi mua đồ ăn rồi về nấu, sợ là đến lúc ăn cơm sẽ rất khuya.
Tần Nam Huyền xoa đầu Hoàng Dung, lạnh nhạt nói: "Không sao, tối nay cứ theo lời Đổng tiểu thư nói, đi ăn bên ngoài." "Vâng ạ." Đổng Thục Ny có chút hưng phấn gật đầu: "Thành Lạc Dương gần đây có mở một khách sạn mới, nghe nói đồ ăn ở đó ngon lắm, chúng ta cùng nhau đi thử nhé."
Tần Nam Huyền gật đầu. Thấy Tần Nam Huyền đồng ý, những người khác tự nhiên là không có ý kiến gì. Đổng Thục Ny liền kéo Thượng Tú Phương đi trước dẫn đường, đi về phía khách sạn mới mở kia. Hoàng Dung và Loan Loan hai người mỗi người ôm một bên cánh tay Tần Nam Huyền.
Tần Nam Huyền vừa động ý niệm, cửa tiệm bình nhỏ liền đóng chặt lại. Thượng Tú Phương thấy Tần Nam Huyền không khóa cửa, nghĩ đến bên trong còn có nhiều bình thần kỳ như vậy, bèn nhắc nhở: "Điếm chủ, ngươi không khóa cửa sao, coi chừng lúc nữa bình bị người ta lấy hết đó."
Tần Nam Huyền cười nhạt nói: "Không sao, bọn họ không vào được đâu." Thấy Tần Nam Huyền khẳng định như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn. Thượng Tú Phương gật đầu không nói gì thêm, năm người theo sự dẫn dắt của Đổng Thục Ny đi về phía khách sạn mới mở kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận